Lệ Lôi đi vào phòng bệnh, dịu dàng nói với nó: "Ba tới rồi."
Lệ Duệ đang nằm trên giường bệnh vui vẻ reo: "Ba!" Nhưng rất nhanh, thằng bé quay đầu lại thấy Hạ Lăng và Tiểu Thiệu Huy đi theo phía sau. Thằng bé lập tức làm ầm ĩ: "Đồ đàn bà xấu xa! Cút đi! Lệ Thiệu Huy, mày cũng cút! Cút đi!" Vừa nói, thằng bé vừa cầm ly nước trong tầm tay lên định ném về phía họ.
Sức của trẻ con yếu nên không đủ độ chính xác. Hạ Lăng kéo Thiệu Huy tránh ra một cách nhẹ nhàng.
Lệ Lôi tóm được tay của Lệ Duệ, sầm mặt xuống: "Tiểu Duệ, con không được phép vô lễ. Dì Tiểu Lăng và anh Thiệu Huy của con đặc biệt tới thăm con. Con phải cư xử lịch sự, lễ phép với bọn họ, có biết không?"
"Con không cần bọn họ tới thăm con!" Thằng bé vẫn hét to: "Dì thối tha, anh thối tha! Nếu không có bọn họ, con sẽ không bị người ta gọi là đồ con riêng! Bảo bọn họ đi chết đi! Đi chết hết đi!"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com