Hạ Lăng cảm thấy tay mình được một đôi tay mềm mại nắm lấy.
Cô cúi đầu, khó lắm mới thấy rõ khuôn mặt của Thiệu Huy trong tia sáng u tối kia.
Cậu bé ngẩng đầu nho nhỏ, thấp thỏm nói: "Mẹ ơi, con không muốn lên sân khấu đâu."
"Vì sao?" Cô ngồi xuống, dịu dàng hỏi.
Giọng của cậu bé rất nhẹ: "Con không muốn... gọi người kia là cụ."
Tim Hạ Lăng chợt đau nhói, con cô, cô là người hiểu rõ nhất. Dù câu bé luôn tươi cười, thỉnh thoảng bị những người giúp việc mắng yêu một chút cũng không để tâm, nhưng phải chịu khổ thế nào, thằng bé mới kháng cự một người như vậy?
Cô nói: "Không gọi thì không gọi."
Mắt của Thiệu Huy vụt qua tia sáng: "Thật chứ ạ?"
"Mẹ đã lừa con bao giờ chưa?" Hạ Lăng mỉm cười, xót xa xoa đầu con: "Yên tâm, trời có sập xuống cũng có mẹ chống đỡ."
Vì thế cậu bé yên tâm, khẽ thở phào một hơi.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com