Lệ Lôi không thể tưởng tượng, bao nhiêu năm nay, bao nhiêu đau thương như vậy đều để một mình cô gánh vác.
Cô chỉ là một cô gái yếu mềm, làm sao chịu đựng được những năm tháng dài đằng đẵng ấy? Nếu không biết Thiệu Huy còn sống, liệu có phải cô định sẽ chôn sâu bí mật này dưới đáy lòng cả đời không?
Trái tim của Lệ Lôi nhu bị dao cắt.
Trên giường bệnh, Thiệu Huy bé nhỏ bỗng nhiên giật giật và mở mắt.
Nhìn một nam một nữ đang ôm nhau ở mép giường, thằng bé khẽ gọi: "Chị, chú Lệ."
Giọng nói yếu ớt của cậu bé đã kéo hai người về hiện thực. Lệ Lôi lưu luyến buông Hạ Lăng ra, đi đến cạnh giường bệnh và nhìn Thiệu Huy với vẻ quan tâm: "Con tỉnh rồi." Giọng của anh dịu dàng và hiền lành hơn hẳn ngày thường.
Hạ Lăng cúi người xuống ôm con rất lâu. Gò má của cô dán lên gò má của Thiệu Huy, cảm nhận được hơi thở khe khẽ và nhiệt độ cơ thể của con, chân thật đến mức dù cho có thế nào cô cũng không nỡ buông tay.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com