"Bùi Tử Hành! Cầu xin anh, cầu xin anh đó!"
"Vẫn chưa chịu nói thật sao? Tôi đếm lùi từ ba rồi sẽ cúp điện thoại, ba, hai,..."
"Đừng cúp điện thoại! Tôi nói! Tôi là Hạ Lăng! Tôi chính là Hạ Lăng!" Cô nói mà không kịp nghĩ, giọng dần nhỏ lại: "Bùi Tử Hành, mau cứu anh ấy, xin anh hãy cứu anh ấy…"
Đầu bên kia điện thoại im lặng, chỉ có tiếng hít thở vừa chậm vừa nặng nề, nghe rõ mồn một.
"Bùi Tử Hành..." Cô gọi thử.
"Chỉ bằng những lời lúc nãy của cô thì không tính được." Ở đầu kia, giọng của Bùi Tử Hành rất chậm, vô cùng chậm, tựa như đang cố kìm nén cảm xúc nào đó: "Em định chứng minh em chính là Hạ Lăng như thế nào đây? Tiểu Lăng, kể cho tôi vài chuyện trước đây khi chúng ta ở bên nhau đi, những chuyện mà chỉ có em và anh biết ấy. Để tôi biết rằng em đã thực sự quay lại."
"Bùi Tử Hành! Đến lúc nào rồi mà anh còn tâm trạng để nghe chuyện cũ!"
"Nói xong, tôi sẽ đi cứu Lệ Lôi."
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com