Người nam nhân này một khi nghiêm túc sẽ khá là đáng sợ.
Dù cho không cam lòng, Cố Cẩm Tú cũng không thể nghĩ ra được, đành phải cúi đầu cầm lấy khăn quàng cổ của mình: "Em đi đây, anh bảo trọng."
Cô ta xoay người đi ra cửa, cho dù là trong hoàn cảnh này, phong thái cũng phải ưu nhã như phong cảnh. Nhưng mà vừa đi đến bên cửa cô ta đã thấy được Hạ Anh Lạc. Cố Cẩm Tú hơi ngơ ngẩn, chỉ một lát sau trong lòng đã trào lên cơn phẫn nộ. Cô gái này vẫn luôn trốn ở cạnh cửa nghe lén ư? Có phải dáng vẻ xấu hổ vừa rồi của cô ta đã bị nhìn thấy hết rồi không?
"Cô Hạ, cô lén lút như vậy là định làm gì?" Giọng nói của cô ta hơi lạnh.
Hạ Anh Lạc mỉm cười xinh đẹp, vui vẻ quơ món điểm tâm nhỏ trong tay: "Tới đưa đồ ăn cho bạn trai tôi thì tính gì là lén lút? Tôi thấy người lén lút thực sự là cô mới đúng. Cô Cố, có tật thì mới giật mình chứ. Một cô gái độc thân như cô mà không biết tự trọng, lén lút chạy đến chỗ bạn trai người khác tặng khăn quàng cổ là thế nào?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com