Lúc Hạ Ý Hiên lái xe rời đi vẫn còn không quên để lại vệt khói cho Tiểu Miêu Miêu và Hạ Kỳ.
Tiểu Miêu Miêu: "..."
"Anh họ em thật là càng ngày càng ấu trĩ."
"Từ trước tới giờ anh ta đã chín chắn bao giờ đâu."
Hạ Kỳ hờ hững liếc nhìn đuôi xe thể thao của Hạ Ý Hiên, trong lòng thầm tính toán chờ ngày nào đó nhất định phải đòi lại món nợ này.
Hạ Ý Hiên vừa mới bị Điền Mật mắng cho một hồi bỗng hắt xì một cái.
"Không biết là ai đang chửi thầm sau lưng anh nữa?"
"Người chửi anh có thể xếp thành cả hàng dài đó. Anh biết được mới là lạ." Điền Mật ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài với tâm trạng rất tốt.
Hạ Ý Hiên: "..."
Đúng là vợ của mình!
…
Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu lên xe. Anh cúi người thắt dây an toàn cho cô rồi mới đóng cửa xe bên ghế phụ lại, sau đó vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.
"Buổi trưa em muốn ăn gì?"
"Muốn ăn lẩu."
Không có Điền Mật đi ăn cùng thì đi ăn với Thất cách cách cũng không tệ.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com