webnovel

Tharntype the Series

Type "Tao ghét gay" Tôi liên tục nói điều này với mọi người xung quanh, từ lúc tôi chỉ là thằng nhóc học cấp 2 cho đến tận bây giờ - khi tôi đã bước chân vào đại học. Gay là thứ duy nhất tôi ghét. Cực kì ghét!!! Tôi không hiểu nổi tại sao, những "người đó" cứ luôn tới tiếp cận tôi. Kể cả hiện tại, khi tôi đã bước qua nửa cái tuổi 18 rồi, nhưng tôi vẫn không thể tránh xa được bọn họ. Mẹ nó! Thậm chí ngay lúc này, ngay lúc chúng ta đang nói về nó, tôi vẫn bị tụi đó chọc giận đây. Có chuyện quỷ quái gì với đầu óc tụi nó vậy? Mấy người có bị gì không hả? Họ luôn thích sờ mó cánh tay của tôi... Mấy người không thể để cho tay của tôi được yên à? Tôi nên ngừng nói xấu tụi đó nếu không tôi sẽ bị coi là một chàng trai có trái tim hẹp hòi mất. Nhưng má nó! Tôi thật sự ghét bọn gay. Dĩ nhiên, tất cả bạn bè là gay của tôi đều biết rõ về điều này nên họ chẳng bao giờ tới gần tôi cả, hoặc tốt hơn hết là cứ giấu luôn giới tính của họ đi với tôi nếu không muốn bị tôi sút một phát bay xa. Tôi biết làm sao được đây? Chỉ đơn giản là tôi ghét thôi. Bây giờ tôi vào đại học rồi. Tôi đã năn nỉ bố tôi cho tôi tự thuê một căn hộ để tiện cho việc học. Cuộc sống của tôi sẽ tuyệt vời biết bao nếu tôi có thể tự mình chọn bạn cùng phòng. Và tôi còn có thể rủ rê vài cô gái về ngủ lại bất kì lúc nào tôi muốn. Mèng ơi! Đây chính là thiên đường rồi còn gì. Nhưng bố tôi đã nhanh chóng dập tắt mộng đẹp của tôi. Ông nói: "Con đúng là đứa công tử bột! Con nên vào sống trong kí túc xá của trường để học được cách sinh hoạt với mọi người xung quanh và làm quen được nhiều bạn mới đi. Không nên chỉ chơi với bạn bè cùng chuyên ngành. Phải kết giao... con hiểu không? Kết giao đó? Nếu như con có thể vượt qua năm nhất của mình ở kí túc xá, thì chúng ta có thể bàn bạc lại về vấn đề này vào năm sau." Đấy, buồn rầu quá mà. Bố yêu cầu tôi phải dọn vào sống trong kí túc xá ít nhất một năm. Vậy được thôi! Tôi sẽ nghe lời ông, tôi có thể xin ông cho dọn ra ngoài vào năm sau. Thế nhưng... Bạn cùng phòng của tôi sẽ là ai đây? Và hóa ra...

MaRia1001999 · LGBT+
เรตติ้งไม่พอ
15 Chs

ngoại truyện (ttttt)

Nếu là bình thường, nhìn em ấy cố sức đến giúp bọn họ làm hòa với nhau, cậu khẳng định sẽ cảm thấy rất vui vẻ, rất được an ủi, nhưng lần này cậu lại im lặng, nhớ lại dáng vẻ phẫn nộ của Tharn.

Lần này cậu thật sự phải chủ động nhận sai sao? Tharn sẽ nghe sao?

Nhưng lúc này Tharn đã như một con chó điên, kêu cậu làm sao mà giải thích được cả câu chuyện này đều là do Faires tự biên tự diễn, cậu giải thích thế nào cậu ta cũng không nghe, thực sự là tức chết nhau.

Type cứng rắn đáp lại: "Nếu như cậu ta xin lỗi anh vì đã mắng anh thò chân ra ngoài, vậy thì anh sẽ xin lỗi cậu ấy vì đã không chú ý ngôn từ, cách hành xử, còn tiếp xúc quá gần gũi với người khác…Anh cúp máy trước nha Ya, anh đang có cuộc gọi đến."

Type không tiếp tục nghe xem thần tượng quốc dân nói gì đã nhanh chóng cúp máy, thở dài một hơi rồi lại dùng sức cào cào tóc, cảm thấy khó chịu không thôi vì Tharn không chịu nghe cậu giải thích. Vừa thấy người gọi đến là ai, cậu càng thêm khó chịu.

"Alo, Tar, chuyện gì vậy? Nếu như lại gọi đến để làm thuyết khách, vậy thì…"

[Không phải, em có chuyện phải nói với anh, anh Type! Tar ở đâu dây bên kia kích động vội nói.

Type hạ mi mắt, im lặng chờ vị đầu bếp ở đầu dây bên kia tiếp tục nói, càng nghe mắt càng mở lớn, ánh mắt càng lúc càng đáng sợ.

Nghe nói Faires không sợ chết, âm hồn bất tán không ngừng quấn lấy cậu, phá hoại tình cảm giữa cậu và Tharn, trong mắt Type bùng lên ngọn lửa căm giận.

***

"Anh cho chú 3 ngày, điều tra rõ ràng toàn bộ tài liệu về thằng nhóc này cho anh."

"Hả"

Kengkla đang hứng thú dạt dào xem trấn đấu bóng đá thì một tập tài liệu và ảnh được vứt lên đùi cậu. Cậu một mặt hoang mang quay đầu nhìn người vứt đồ lên người mình, vừa thấy rõ mặt đối phương trong lòng liền buồn bực.

Cái con người này, không chỉ quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng cậu, còn có mặt mũi đến đây nhờ cậu giúp?!

"Dựa vào cái gì?" Trăng của khoa Y Dược mất hứng nhún nhún vai, đến liếc mắt xem ảnh cũng lười nhìn.

"Nếu như chú giúp anh điều tra, anh lập tức đi khỏi đây."

"…"

Chú sói lớn có chút suy nghĩ, nhìn người đang cười gian xảo bàn điều kiện với cậu, nghiến nghiến răng.

Type uy hiếp nói: "Nếu như chú không giúp…Vậy thì anh sẽ ở lì đây làm bóng đèn của hai người, dù sao thì No cũng không có khả năng sẽ đuổi anh đi."

Nghe vậy, Kengkla nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh cần tìm thông tin gì?!"

"Trường học, bạn bè, gia đình, sở thích, thích đi những địa điểm nào… chỉ cần thông tin em có thể thu thập được thì gửi hét cho anh."

Dựa vào những gì Type nói, có thể thấy cậu hoàn toàn xem Kla như thám tử tư, Kla thật muốn mở miệng chửi người, ngay lúc định mở miệng nói…

"Em muốn để No biết lúc đầu vì để cho cậu ấy ghen, em đã tự biên tự diễn ra màn kịch đàn em vụng trộm yêu đương* sao?"

(*Nguyên văn: trộm ăn đồ tanh: ý chỉ có quan hệ ngoài luồng (vi phạm đạo đức hoặc pháp luật) với người khác mà người đó không phải là vợ/chồng hợp pháp của mình hoặc người yêu của mình)

Lúc đó Type vừa nhìn đã biết tâm kế nho nhỏ của Kla, chỉ là tính cách cậu không phải là người thích nói mấy chuyện thị phi nên cũng không nói gì với No, bởi vì cậu biết Kla làm như vậy cũng chỉ bởi vì yêu No mà thôi. Đối với Kla lúc đó mà nói, chỉ có kích thích làm No ghen mới có thể lừa cậu ấy lên giường được.

Vì vậy…

"Cho em 2 ngày."

Để tiễn được ông ôn thần Type này đi, mình có chết cũng không từ chối!

***

"Em trai à, đến một mình sao? Nào…"

"Tôi không có hứng thú, đừng đến làm phiền tôi!"

Trên một con đường người xe tấp tập, cửa hàng san sá, trong một quán bar lấp lánh ánh đèn neon màu tím với âm nhạc đinh tai nhức óc khiến màng nhĩ con người chấn động, Faires mặt không biểu tình từ chối một người con trai tiến đến bắt chuyện, đồng thời nâng li rượu lên một hơi uống cạn. Khuôn mặt thanh tú hiện tại cực kỳ méo mó, mi tâm nhíu chặt, viết rõ sự bức bối "người sống cấm lại gần", làm cho người trước đó đến bắt chuyện biết điều rút lui.

Kiếp này của Faires, cậu chưa bao giờ mất mặt đến vậy.

Từ trước đến nay cậu chưa từng bị người khác từ chối, trước giờ đều là cậu từ chối người khác, là người làm người khác thất vọng, sao có thể giống như lần này, bị một người dứt khoát từ chối như vậy, người đó còn tránh cậu!

Lần này, cậu thực sự muốn có bằng được anh Type, bởi vì người con trai đó quá hợp khẩu vị của cậu, bất kể là tướng mạo, thân thể hay là tính cách, bất kể cái nào cũng là điểm hấp dẫn trí mạng của cậu. Cậu đối với anh Type là vừa nhìn đã rung động, từ lần đầu tiên gặp mặt, cậu cảm giác vết thương nơi đầu gối đã nhẹ đến không cảm giác gì nữa. Cậu còn cảm thấy cảm ơn lần bị thương đó, giúp cậu gặp được món ngon trời sinh

của mình.

Lúc bắt đầu, anh Type đối với cậu rất lạnh nhạt, vì vậy cậu mới cố ý khiêu khích đối phương, biết đối phương có bạn trai rồi cũng muốn thử một thật. Cậu làm tất cả mọi cách để có thể tiếp cận anh Type, thậm chí cố ý làm bản thân ngã mạnh, nghĩ rằng bản thân hi sinh nhiều như vậy, đối phương nhất định sẽ đối tốt với cậu.

Nhưng mọi chuyện không như cậu nghĩ, bất kể cậu cố gắng thế nào, anh Type đều không chút động lòng. Được, cậu tạm cho rằng anh Type có bạn trai rồi, bởi vì chuyện đã có bạn trai này cho nên anh ấy mới không rung động trước cậu, nhưng nước chảy đá mòn, cậu cố gắng như vậy, ít nhất cũng sẽ có báo đáp. Nhưng cậu nghiêm túc nỗ lực như vậy, mọi chuyện vẫn như cũ không nằm trong bàn tay cậu.

Khi biết anh Type đã nghỉ việc, cậu mới đầu là cực kì kinh ngạc, không ngờ rằng mọi chuyện lại nghiêm trọng đến mức này, sau đó là tức giận khó nhịn, bởi vì bất kể cậu gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, đối phương cũng cho vào danh sách hạn chế, Line cũng không trả lời, chứng tỏ đến Line cũng đã bị cho vào danh sách hạn chế rồi, tất cả mọi cách có thể liên lạc với đối phương cậu đều đã thử nhưng vẫn như cũ như ném đã xuống biển, không một chút hồi đáp. Muốn trực tiếp đi đến chung cứ của đối phương nhưng lại nghe nói bạn trai người ta đã trở về, cậu lại không ngốc, đương nhiên sẽ không chạy đến tận nơi đối đầu trực diện với tình địch rồi. Khi cậu tìm đến bệnh viện…không ngờ lại là oan gia ngõ hẹp.

Faires thừa nhận, khi vừa mới nhìn thấy bạn trai của anh Type, tâm trạng cậu đột nhiên nóng nảy hẳn. Nhìn thế này, thân thể cậu không rắn chắc bằng đối phương, cũng không có dòng máu phương Tây, nhìn bề ngoài quả thật cậu thua người ta một bậc. Nhưng từ trước đến nay cậu đối với nhan sắc của bản thân vẫn rất tự tin, không phải sao, vừa vào quán bar ngồi chưa được nửa tiếng đã có 6,7 người đến bắt chuyện rồi, vì vậy…cậu có chỗ nào thua kém tên người nước ngoài kia chứ?!

"Còn một người nữa cũng làm mình tức chết!"

Anh Tar và tên ngước ngoài kia cùng nhau đến!

Tar quét mắt nhìn cậu một vòng từ trên xuống dưới, giọng điệu lạnh lùng mang theo sự khinh thường đối với cậu, cười nhạo cậu rằng cậu cái đứa nhóc con này thì có thể gây nên sóng gió gì chứ?!!!

Càng nghĩ càng bức bối, muốn thắng, muốn làm cho mấy người kia muốn cười cũng không cười nổi!

Còn việc nói dối anh Type đang ở nhà cậu, cậu không hề hối hận, ngược lại còn cảm thấy vui sướng, tốt nhất làm cho bọn họ lại cãi nhau lần nữa, tốt nhất là chia tay tại chỗ luôn. Dù anh Type từ chối cậu, dù tên nước ngoài kia đối xử thô bạo với cậu, cậu cũng không hi vọng bọn họ có thể sống tốt.

Tôi nguyền rủa mấy người nhanh chóng chia tay!!!

Vừa nghĩ như vậy, Faires lại uống thêm một ngụm lớn rượu, cũng không có tâm trạng tiếp tục ngồi đây, bởi vì quan sát lâu như vậy, trong quán bar này không có ai giống như anh Type hấp dẫn được cậu, vẫn nên về nhà tắm rửa đi ngủ thì hơn.

"Em trai nhỏ, bàn này của em còn chỗ trống không"

Lại chiêu cũ rích…

Faires trong lòng khinh miệt hừ lạnh, trong tiếng âm nhạc ồn ào đột nhiên xhen vào một giọng nói trấm th���p, nghe vào tai làm người ta buồn bực đến muốn liếc trắng mắt. Cảm giác có người đang lại gần về phía cậu, Faires qua loa nói:

"Bàn này anh dùng đi, tôi đi luôn."

Trong giây phút chớp nhoáng…

Nếu như không phải lúc đó cậu ngẩng đầu lên nhìn, vậy thì câu "Cút! Đừng đến làm phiền tôi!" đã vọt ra khỏi miệng, khoảng khắc cậu ngước đầu lên nhìn, trong mắt hiện lên lúm đồng tiền ở bên sườn mặt bên trái của người đó…Lúm đồng tiền xinh đẹp đó mạnh mẽ thu hút ánh mắt của cậu.

Khi người đó cười lên, nụ cười mang theo lúm đồng tiền làm người đó cực kỳ có sức hút, tuy rằng trong quán bar ánh sáng mờ ảo, không thể nhìn rõ được ngũ quan của người đó, nhưng khung mặt người đó và trực giác của Faires nói cho cậu biết, người đó chắc chắn cực kỳ đẹp trai, bao g��m cả thân hình, chiều cao và cả nụ cười đầy sức hút. Faires cảm giác bản thân đã không chút đề phòng rơi vào nụ cười đầy mê lực đó, nhìn người đó buồn bã bắt lấy tay cậu.

"Nếu như em cảm thấy anh và em không tiện ngồi chung bàn, vậy thì anh không làm phiền nữa, có lẽ là em muốn một mình uống rượu."

Người đó lại một lần nữa cười với cậu, ngay lúc định xoay người rời đi…

"Anh có thể ở lại, em đột nhiên thay đổi chủ ý rồi."

Ánh mắt buồn bã đó làm Faires nhịn không được cất tiếng gọi người đó lại, ngay vậy, người đó dừng bước, nhếch nhẹ lông mày, biểu thị không sao cả.

"Tâm trạng không tốt, muốn tìm người nói chuyện." Hơn nữa, xem ra quyết định giữ người lại này của Faires đúng rồi…cậu cuối cùng cũng nhìn rõ người đó đang nở nụ cười mị lực vô hạn của mình.

"Thật sao? Em không lừa anh chứ?"

"Ừm" Faires giương mày.

Người đó vịn bàn, lấy lí do tiếng nhạc quá lớn nên chuyển người lại dựa gần vào tai Faires:

"Với người đẹp trai như em, anh không ngờ là em sẽ ngồi uống rượu một mình ở đây…"

Giọng nói đó dịu dàng đến không gì sánh bằng, luồng khí thở ra phả vào bên tai Faires làm cậu cảm thấy tai mình vừa ngứa ngáy vừa tê dại.

Giọng nói của người đó vừa trầm thấp lại vừa gợi cảm:

"Điều đó có nghĩa là…anh có cơ hội rồi phải không?"

Giọng điệu mờ ám như vậy, Faires lúc mới đầu còn phiền chán phút chốc đã trở nên kích động, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai bên đều lấp lánh khát khao như sói như hổ, nụ cười mê hồn đó thu hút Faires, trong lòng khó nhịn muốn tiến đến ôm lấy người ��ó.

Có lẽ, bất hạnh vẫn luôn song hành cùng may mắn.

Tuy rằng người trước mắt không mạnh mẽ như anh Type, nhưng xem ra về chiều cao thì còn cao hơn anh ấy, từ cơ bắp cuồn cuộn dưới chiếc áo sơ mi ngắn tay thì xem ra, thân hình chắc chắc cũng không thua kém anh Type, tuy rằng không giống kiểu vẻ đẹp khỏe khoắn hoang dã như anh Type, nhưng lại thu hút ở ánh mắt và nụ cười mê người…đủ để bốc cháy.

Muốn thay đổi tâm trạng tồi tệ của mình thì nên tìm kiểu người như thế này.

"Vậy thì anh cũng đừng nên ôm hi vọng lớn quá nha." Faires cười nói, ra vẻ nói mấy lời dạo đầu xa cách trước, thực ra thì trong lòng sớm đã để trí não bay xa rồi.

"Haha, em trai em tên là gì?"

Người đó xấu xa cười…quả thật quá phù hợp khẩu vị của Faires.

"Faires…Em tên là Faires."

"Tên rất hay…không giống như tên anh, tên đầy ngoài đường."

Anh ta nói như vậy ngược lại làm Faires trở nên tò mò.

"Vậy thì anh tên là gì vậy?"

"Hay là em thử đoán xem?"

"Xuy, em làm sao mà đoán ra."

Lúc này đây, bên kia đã ngầm hướng bên này liếc mắt đưa tình, nhưng bên này cũng không chịu yếu thế mày qua mắt lại, giọng điệu cũng trở nên nũng nịu. Người kia thấy vậy cười càng thêm xấu xa, ánh mắt nhìn đối phương cứ như muốn ăn người ta.

"Anh tên là Keng." Ánh mắt đó tràn đầy dục vọng, Faires án binh bất động, nhìn đối phương dựa lại gần dán vào tai cậu thì thầm.

"Hơn nữa…tên của anh và khả năng của anh là giống nhau đó*."

(*Trong tiếng Thái, "Keng" cũng có nghĩa "giỏi giang, lợi hại" – Chú thích trong truyện)

Một câu hai nghĩa này làm cho cả người Faires trở nên xao đ���ng, nhìn người đứng bên cạnh, bả vai hai người cơ hồ dính vào nhau. Nói thật, Faires vừa nhìn là đã biết người trước mắt này cực kỳ phong lưu, sinh hoạt cực kỳ loạn nhưng không che lấp nổi mị lực của người đó, biết làm thế nào để trêu ghẹo người khác. Faires cảm thấy hôm nay bản thân mình cũng xem như khá là may mắn, xem ra tối nay có thể lợi dụng chuyện này để quên đi những bức bối trước đó. Bởi vậy cậu liền đáp lễ nói:

"Em đợi không nổi muốn biết anh đây có thực sự lợi hại như tên của mình hay không đây."

"Haha…"

Người đó chỉ cười không nói, vẻ mặt "Đợi lát nữa là em biết thôi", quả thật làm người khác suy nghĩ sâu xa mà.

------------***-------------

Faires có quen biết mấy người bạn không dám chơi tình một đêm với người lạ, nhưng cậu sẽ không vì một người mà giữ mình như ngọc hoặc là treo cổ trên một gốc cây* đâu, bởi vậy, khi gặp một người vừa có nhan sắc lại là người giàu có lái một chiếc Mercedes sang trọng như thế này, cậu đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội hiếm có như thế này.

(*Treo cổ trên một gốc cây: chỉ yêu/qua lại với một người duy nhất)

Hiện tại, thiếu niên 19 tuổi đang không chút do dự đi vào khách sạn với người con trai đẹp trai nhiều tiền vừa quen.

Qua vài giờ nói chuyện, Faires có thể nói là đã say mê người con trai này, cử chỉ đúng mực, nói năng lễ độ, chủ động thanh toán, v..v.. Tất cả những biểu hiện này đều cho thấy người này là tay săn người đẹp lành nghề. Faires mong chờ tối nay sẽ là một đêm tuyệt diệu, thậm chí có khả năng giúp cậu quên đi phiền não trong mấy ngày gần đây.

Keng vừa đi vào phòng vừa thì thầm bên tai Faires:

"Faires, em có muốn chơi vài trò thú vị không?"

Thiếu niên xoay đầu nhìn đối phương, khóe miệng cong lên:

"Vậy thì phải xem anh chơi như thế nào."

Nói xong liền dựa người vào định hôn môi đối phương.

Nhưng Keng lại tránh né, cậu nhẹ giọng thủ thỉ bên tai Faires"

"Đừng nóng vội như thế chứ…"

Thanh âm trầm thấp gợi cảm của Keng làm Faires cảm thấy dục hỏa đốt người, cảm giác bản thân sắp tan chảy dưới vỏ bọc đàng hoàng của đối phương.

"Vậy…anh muốn chơi cái gì?"

"Ha ha…." Keng nhẹ giọng cười, lại không vội trả lời, ngược lại làm cho Faires càng tò mò hơn.

"Em nhắm mắt trước đi." Keng nói.

Faires rất kích động, dục vọng dâng lên cuồn cuộn trong cơ thể. Cậu nghe lời nhắm mắt lại, để mặc đối phương dùng một chiếc khăn vải cột lại bịt mắt cậu.

Faires thấp giọng cười:

"Không phải anh nói anh rất giỏi sao? Còn cần nhờ công cụ hỗ trợ nữa à?"

"Đừng vội kết luận bừa vậy chứ, còn chưa bắt đầu mà."

Ngữ điệu có chút bí hiểm làm cho tính hiếu kỳ trong Faires bị khơi dậy hoàn toàn.

Đôi mắt bị bịt kín, để đối phương tùy ý kéo cậu vào phòng, cho đến khi chận chạm vào thành giường, vừa định mở miệng hỏi, thì đã bị đối phương đẩy mạnh xuống giường.

"Ây da, anh Keng, anh dùng sức nhiều quá rồi đó." Faires nhỏ giọng nói.

"Ao, anh tưởng em thích kiểu này." Xem ra người này quả thật không hề dondw giản, đại khái có lẽ không thích sex như bình thường, chẳng lẽ thích kiểu 50 sắc thái sao? Tuy rằng cậu lên giường với rất nhiều người rồi, nhưng không hiểu biết nhiều về vấn đề này, lần đầu tiên gặp phải kiểu không bình thường như thế này, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhưng từ đáy lòng…lại cực kỳ kích động.

"Nếu như thật sự thú vị như những gì anh nói, vậy thì em sẽ thích."

Thiếu niên đột nhiên thoải mái nở nụ cười. Bởi vì có tác dụng của cồn kích thích lên từng sợi dây thần kinh của cậu, làm cho cậu kích động không thôi, tất cả mọi giác quan đều trở nên cực kỳ mẫn cảm. Cậu cảm giác được hai tay mình bị kéo trói ở đầu giường, hai tay bị tách ra cột vào hai bên, cậu cựa quậy cố gắng muốn thoát ra.

"Đừng động, nếu không chơi không vui đâu."

Giọng điệu của Keng nghe có chút dữ dằn….có chút đáng sợ.

Đến lúc cảm giác cả hai chân bị cột ở cuối giường, Faires vừa ngọ nguậy vừa lớn tiếng chất vấn:

"Anh, anh đ��y là có ý gì?"

Bởi vì cậu không ngọ nguậy thoát khỏi được tay Keng, cho nên một chân đã bị cột chặt vào cuối giường, Faires vội vã rút được một chân ra, hiện tại, ba bộ phận trên cơ thể đã bị buộc chặt, làm cậu cử động không nổi.

Faires run rẩy hỏi:

"Anh ơi, thế này không vui tẹo nào, bỏ khăn bịt mắt trên mặt em ra đi!"

Ba ba!

"Em à, anh còn chưa bắt đầu mà!"

Bàn tay to nhẹ nhẹ vỗ hai cái lên trán Faires, ngữ khí không còn khéo léo, dịu dàng như ban đầu nữa, ngược lại…có thể cảm nhận được rõ ràng sự phiền chán trong giọng nói.

Điều này quá mức bất thường, trong lòng Faires lờ mờ dự cảm tối nay sẽ xảy ra chuyện mà cậu không mong muốn xảy ra.

"Thả tôi ra, anh thả tôi ra!!!"

"Thế thì không được, tôi lúc nãy đã nói rồi, tôi sẽ làm cho cậu sung sướng…mọi người, có thể vào rồi, vào đây chơi đùa vui vẻ với cậu em này nào."

!!!

"Anh có ý gì, ai? Anh đang nói chuyện với ai!!!"

Faires không nhìn thấy được gì cả, trước mắt chỉ là một mảnh tối tăm, chân còn lại chưa bị trói vùng vẫy tứ tung, hai tay bị trói chặt cũng không ngừng cựa quậy, nhưng bởi vì trói quá chặt, cho dù cậu có ngọ nguậy thế nào cũng không thoát ra nổi. Cậu liên tục lắc đầu, muốn nhờ sự ma sát giữa đầu và thành giường để làm rơi khăn bị mắt mình, nhưng có cố gắng thế nào cũng không thành công. Đến khi nghe thấy tiếng cửa mở, đáy lòng Faires đột nhiên sinh ra nỗi khiếp sợ trước nay chưa từng có.

Hơn nữa…nghe tiếng bước chân, hình như đi vào không chỉ có một người.

"Người mày nói là em trai này à?"

"Ừ, là cậu ta."

"Haha, xem ra lại được thoái mái rồi anh em, người này đúng gu tao rồi, trắng trắng mềm mềm."

"Haha, tao cũng thấy vậy, chúng ta làm thỏa mãn cậu ta vậy."

Faires càng nghe càng sợ, nghe cuộc nói chuyện đã biết số người đang có mặt đã hơn 3 người! Giọng nói của một trong số đó là Keng, ngoài ra giọng của ba người khác hoàn toàn xa lạ. Faires không ngừng cựa quậy, cho đến khi nghe thấy người khác nhắc đến cái tên cậu quen thuộc, cả người cậu đều sững sỡ.

"Ha ha, Type, loại người như mày đúng là không dễ chọc mà, người ta chỉ là trêu mày một chút, mày đã bày binh bố trận thế này, đáng sợ, đáng sợ."

"Mày không muốn sao? Ngoài kia đang còn một hàng người xếp hàng đợi vào đây đấy."

"Type…anh Type!!! Là anh sao anh Type!!!"

Lúc mới đầu bởi vì quá khiếp sợ, bởi vậy nghe không ra giọng nói của Type, nhưng khi có người gọi cái tên Type, Faires cứ như bắt được ngọn có cứu mạng vậy, không ngừng lớn tiếng gọi cái tên đó, cũng quên luôn việc ngọ nguậy, chỉ còn lại sự kinh ngạc và khó hiểu không cách nào lý giải. Cậu không xác định được Type đang có mặt ở đây và Type mà cậu theo đuổi 1 tuần vừa qua có phải là một người hay không.

Tiếng gọi của Faires làm đối phương dừng lại, sau đó có tiếng bước chân đi về phía giường.

Bing!!!

"A!"

Có người hung tợn đạp lên bắp chân cậu, Faires đau đớn hét lên một tiếng, nước mắt cũng sắp chảy ra, sau đó từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn:

"Mày còn nhớ tao à…Nghe nói mày chọc điên người của tao?"

"Cái…cái gì? Không phải…không…"

"A!" Đế giày cứng đang đạp trên chân cậu tăng lực ép xuống, Faires từ cuống họng phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó cứng rắn nuốt ngược trở lại, không dám lớn tiếng hét lên, hai tay cậu bắt đầu cựa quậy, nhưng dường như càng cựa quậy thì chỗ trói càng bị thắt chặt, cuối cùng chỉ có thể khổ sở cầu xin.

"Anh…anh định làm gì em, anh không thể đối xử với em như thế này, thả em ra!"

"Hừ! Mày xác định muốn tao thả mày ra? Mày không phải muốn ngủ với tao sao? Vậy thì để tao thỏa mãn mày!"

Nghe thấy giọng điệu không phải phiền chán, không phải ghét bỏ mà là cực kỳ phẫn nộ cuốn theo cả sự âm trầm đáng sợ, Faires chỉ cảm thấy nỗi khiếp sợ dâng lên từ sâu thẳm trong lòng, cả người cậu run rẩy không thôi, mồ hôi lạnh tuôn ra, thấm ướt phía sau lưng, chỗ bị giẫm đạp truyền đến cơn đau bén nhọn.

"Em…cái gì cũng không làm, anh Type, anh th��� em ra đi, cầu xin anh…"

Đừng cho rằng cầu xin thì đối phương sẽ mềm lòng…

"A!!!"

Đối phương nắm lấy đầu cậu, ép cậu ngửa mặt lên, Faires đau đớn hét lên, sau đó bên tai vang lên tiếng gầm gừ nặng nề:

"Những chuyện mày làm với chồng tao cũng gọi là không làm gì à? Tên khốn nạn!!!"

"!!!"

Câu nói này làm cho đôi mắt đang bị bịt kín mở to, khuôn mặt của tên người nước ngoài kia đột nhiên hiện lên trong đầu cậu, cậu ấp úng muốn biện mình, nhưng da đầu bị kéo đau làm cho cậu không thể không kêu than.

"A! Đau!"

"Đừng cho rằng tao không biết mày đã làm những gì, tao vốn dĩ đã không muốn dính líu đến mày rồi, mày còn cầm gậy đuổi cùng giết tận đúng không!"

Tiếng kêu than đau đớn của Faires không là Type thương xót một chút nào, ngược lại, Faires cảm thấy da đầu của mình sắp bị lột đến nơi, sau đó đầu bị va đập thật mạnh lên gối, với lực độ này, nếu như nơi đầu đầu vào là đầu giường, có khả năng đầu cậu sớm đã máu phun thành sông rồi!

"Em…em cái gì cũng không làm…thật sự cái gì cũng không làm!"

Lúc này đây, tính cho mình là đúng của thiếu niên đã bị ném ra ngoài 9 tầng mây rồi, chỉ còn lại nỗi khủng hoảng ngập đầu, bởi vì cậu có thể cảm nhận được anh Type không hề nói đùa, đối phương quả thật là đang rất tức giận hơn nữa còn muốn tính sổ cậu, cậu cũng không biết trong căn phòng này rốt cuộc còn có những ai.

Cho dù Faires là người khoe khoang đến thế nào thì cũng biết bây giờ chỉ cần hơi chút nói ra lời gì không hay…cậu chắc chắn sẽ chết rất thảm. Thiếu niên không biết trong lòng Type đang nghĩ gì, trong đầu đột nhiên nghxi đến kết cục xấu nhất.

Cậu tuy rằng chấp nhận cùng người lạ phát sinh quan hệ, nhưng cậu cũng chỉ là thiếu niên chưa đến 20 tuổi, vừa mới nghĩ đến bị người lạ…hiếp dâm tập thể, cậu liền sợ đến toàn thân phát run.

Type: "Mày không nhớ ra sao?"

"Em thật sự không nhớ gì….A!!!"

Lời phủ nhận của Faires còn chưa được nói xong đã bị tiếng kêu đau đớn thay thế, tiếng kêu đó đủ để khiến cả căn phòng chấn động, bởi vì chiếc giày vốn dĩ đang đạp lên bắp chân cậu đã di chuyển đến phần đầu gối vừa mới phẫu thuật xong không lâu.

Đau đớn thấu tim gan đó còn dữ dội hơn so với lúc cậu vừa mới bị thương, lúc vừa mới làm phẫu thuật xong hay tất cả những lần bị thương trước đây, đau đến mức cậu không còn để ý đến tay mình đang bị cột chặt cứng thế nào, dùng sức muốn thoát ra, muốn dùng tay bảo vệ đầu gối đang đau đến khiến cậu rơi nước mắt, nhưng người hành hạ cậu không vì cậu đau đớn mà dừng lại.

Sức lực dẫm đạp lên đầu gối càng lúc càng lớn, Type nghiêng người về phía trước, Faires thậm chí còn cảm nhận được hít thở của đối phương.

"Thế này mới khiến mày nhớ lâu được…nào, mày đã nói những gì với chồng tao?"

"Em….Á…em….nói anh…ở….nhà em… Á…thả ra…"

Faires bởi vì đau đớn mà khóc nức nở, hiện tại vấn đề quan trọng nhất là: Cậu sợ rằng cậu sau này không thể tiếp tục trở thành vận động viên nữa, lúc nãy còn muốn một mực phủ nhận, bây giờ đã biến thành thừa nhận hết thảy.

"Tao nghe nói mày chửi Tharn là con trâu ngu xuẩn, có chuyện này không?"

"Em….Á….xin lỗi….xin lỗi, xin anh thả em ra….Á!"

Type vừa tức giận vừa đau lòng, chân vẫn vững vàng đạp lên đầu gối đối phương, lại không thể ngăn cản được tiếng cầu xin không ngừng của thiếu niên.

Hừ! Dù cái tôi có cao đến thế nào thì cũng không qua được bản năng sinh tồn.

Ba ba!

Một bàn tay vỗ nhẹ lên trán Faires hai phát.

Hự! Faires vội co người lại, hoảng hốt lúng túng lùi về sau trốn, nhưng cũng không làm cậu thả lỏng được chút nào, ngược lại, cái đánh nhẹ nhàng như thế này ngược lại làm nỗi khiếp sợ trong lòng cậu tăng thêm.

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu:

"Faires ơi là Faires, mày hiểu về tao ít quá rồi đấy, có lẽ tao đôi khi cũng mềm lòng đối với mày, nhưng duy nhất môt chuyện, cho dù mày có quỳ xuống cầu xin tao tao cũng sẽ không tha thứ cho mày…"

"Anh Type, em xin anh, thả em ra, em…không dám nữa đây, sẽ không dám bám lấy hai người nữa…."

"Tao cho phép mày chen miệng vào lúc nào?!!!"

Lời cầu xin còn chưa được nói xong, cằm của Faires đã bị bóp chặt, thiếu niên cắn chặt răng để bản thân không hét lên, nhịn đau nghe Type tiếp tục nói.

"Tao nói cho mày nghe…."

Faires cảm nhận được hô hấp nóng hổi chạm đến tai cậu, chỉ là sự nóng hổi đó không phải là thiên lôi địa hỏa va vào nhau tạo nên mà là như núi lửa phẫn nộ phun trào, sự phẫn nộ đến muốn giết người đó đáng sợ đến mức khiến cậu phát run, dọa cậu cả lưng đều ẩm ướt mồ hôi lạnh, hai tay bị trói chặt run rẩy không ngừng, dường như đã không còn là của bản thân mình nữa.

Thanh âm vừa trầm thấp lại phiêu đãng lại chỉ có một mình cậu nghe thấy, thanh âm đó giống như truyền đến từ ma quỷ.

"Chỉ có một mình tao có thể làm tổn thương Tharn, người khác động một chút cũng không được…mày nhớ rõ cho tao!!"

Câu cuối cùng, Type cơ hồ gầm lên, sau đó lập tức rồi đi. Faires cảm giác được đối phương đã rời giường, tuy rằng như vậy, thiếu niên cũng không hề thoải mái hơn chút nào, ngược lại, cậu cực kỳ sợ hãi bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng trong căn phòng này, dường như có một cỗ áp lực vô hình đang ép lên cậu khiến cậu không thể nào thở nổi.

Ba!!!

"Hự!"

Một bên ngực đột nhiên truyền đến cơn đau thấu trời khiến thiếu niên nói không ra lời. Cậu há miệng, đau đớn hét lên một tiếng, cả người bất giác co quắp lại.

Ba!!!

Hóa ra không phải chỉ chịu một trận đòn, tiếp sau đó còn có trận thứ hai, trận thứ ba, từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói hung ác:

"Mày nhớ rõ cho tao, nếu như còn có lần sau thì không phải chỉ phải ăn đòn thôi đâu, tao sẽ đánh đến khi mày tàn phế mới thôi, không tin mày có thể thử!!!"

"A!!!"

Bàn chân cứng rắn như gót sắt một lần nữa nặng nề đạp lên đầu gối vốn dĩ đang bị thương của cậu, Faires như con thú bị thương kêu gào, miệng há to, để mặc nước bọt từ miệng trào ra, cậu đến sức lực nuốt ngụm nước cũng không có, con ngươi dưới khăn bịt mắt lồi lên, nước mắt như chuỗi hạt bị đứt đoạn, từng hạt từng hạt tuôn ra ngoài, nỗi đau đớn tập kích toàn thân.

Lúc này đây, trong đầu Faires chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất – Type không hề nói đùa với cậu.

"Hầy, Type, mày đừng dùng quá nhiều sức đó, xong chuyện chưa? Bọn tao đã đợi không nổi nữa rồi."

"!!!"

Faires cho rằng chuyện hành hạ đến đây là kết thúc, nhưng cậu quá ngây thơ rồi, nỗi đau đớn giày vò khiến cậu không còn phát ra nổi âm thanh nói, cũng không có sức cựa quậy, nghe câu nói của người xa lạ bên cạnh, cậu cuối cùng cũng hiểu, chuyện tối nay còn chưa xong.

"Kịch hay" bây giờ mới bắt đầu.

"Haha, bọn mày muốn làm gì thì cứ tự nhiên, chuyện của tao đã giải quyết xong rồi."

Giọng điệu lạnh lùng, chứng tỏ Type sẽ hoàn toàn không quan tâm những chuyện bất hạnh mà cậu phải gánh chịu ngay sau đây. Nỗi sợ hãi lúc này đây của Faires còn khủng khiếp hơn so với lúc nãy bị Type đánh.

"Chỉ cần không gây ra chuyện liên quan mạng người là được."

Câu nói không một chút độ ấm này truyền vào tai Faires, cậu không biết tiếp sau đây vận mệnh của cậu như thế nào, hai tay và một chân bị cột chặt, trong đầu nghĩ đến kết cục tồi tệ nhất.

Cựa quậy liên tục làm sức lực của thiếu niên cạn kiệt, chỉ có thể liên tục hét lên "Thả em ra".

"Hừ!" Đó là tiếng cuối cùng của Type mà Faires nghe thấy, sau đó là tiếng mở cửa, cậu đột nhiên hoảng loạn���Anh Type muốn vứt cậu ở đây.

"Thả tôi ra…Tôi cầu xin mấy người…Mấy người muốn bao nhiêu tiền tôi đều đưa, chỉ cần mấy người thả tôi đi!"

Faires bị giày vò chỉ còn sót lại một chút khí lực, cậu thoi thóp cầu xin, đổi lại chỉ là một trận cười đùa.

Tiếng cười đến từ bốn phương tám hương, kích thích từng dây thần kinh của Faires, trước mắt cậu là một màn đêm tăm tối, tất cả các giác quan đều trở nên cực kỳ mẫn cảm, nỗi sợ hãi che lấp cả lí trí của cậu.

"Hừ, bọn tao lại không phải bọn nghèo đói để cần mày dùng tiền mua chuộc, mày muốn bọn tao thả mày đi…vậy thì hãy để bọn tao tận hứng đã."

Faires cảm giác có một người đi qua phía bên trái cậu, sau đó lại có một người ở bên phải tiến đến.

"Muốn trách thì hãy trách số của mày đen đủi đi, muốn lên giường với loại người như Type, vọng tưởng này của mày dù có 100 năm nữa cũng không thành hiện thực được đâu."

"Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!!!"

"Thằng nhóc này đúng là tinh lực dư thừa mà!"

Faies sợ hãi dùng hết sức phản kháng, cái chân không bị trói đạp loạn xạ, hành động của cậu thành công chọc giận những người đang có mặt, tiếng chửi rủa vang vọng, đồng thời cơ thể cũng bị áp chặt, miệng bị nhét đồ gì đó giống như một chiếc khăn len.

"Nào nào, vui vẻ với các anh chút nào…anh em, đi mở máy quay đi!"

"Hú hú hú!!!"

Một giây sau, quần của Faires bị kéo xuống dưới mắt cá chân, cậu lần nữa cựa quậy muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng bởi vì vừa bị hành hạ một trận, cậu có làm thế nào cũng không đọ lại với mấy người cao lớn khỏe mạnh.

Cốc�� cốc…

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, đáy lòng Faires nảy lên hi vọng, cho rằng mình sắp được cứu rồi, nhưng…

"Bọn mày đến muốn rồi đó, vào đi vào đi, kịch hay vừa mới bắt đầu."

Âm thanh đến từ địa ngục đó, kích thích thần kinh thị giác của thiếu niên, ngay sau đó là tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, còn có tiếng cảnh cáo…to gan đi quấn lấy hoa đã có chủ, không đúng, phải là to gan quấn lấy người đàn ông tên Type, đừng có lần thứ hai nữa, nếu không…

Bing!

"Người anh em, mày lần này chơi lớn thật đó."

"Nói cứ như mày không tham gia vậy."

Type đút tay vào túi đứng đó, quay đầu nhìn đám bạn "diễn kịch" của mình, bọn họ vừa đi ra từ phòng thuê để thu âm, phòng thu âm vốn dĩ được dùng để thu âm, bây giờ có tác dụng rồi. Type cảm kích nhìn mấy người bọn họ - Champ, Techno, còn có Kengla.

Đúng vậy, chỉ có mấy người bọn họ, nhưng đối phó với thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia thì đã thừa sức, Type muốn cậu ta biết, cậu ta tìm sai người rồi!

"Thằng nhóc trong phòng mày tính thế nào?"

À, quên mất, trừ bọn họ ra, còn có một người,

"Hừ, tao chỉ là đề xuất gợi ý cho tên đó, nếu như muốn có được Faires thì phải khống chế được cậu ta, còn về việc cậu ta làm thế nào, vậy thì không liên quan đến tao."

"Ao, không liên quan đến mày, trói chân, trói tay, mày quá đáng thêm chút nữa thì ngang với phạm tội rồi."

Không cần nghi ngờ, những lời phá phong cảnh như thế này chỉ có thể do Kla nói mà thôi, Type cười lạnh một tiếng, điệu bộ không sao cả nói:

"Đừng quên, chú mày cũng tham gia vụ phạm tội này, hơn nữa nếu như anh không nhớ sau, là chú mày điều tra được thằng nhóc đó một mảnh tình thâm với Faires, là chú mày nói với anh có thể lợi dụng thằng nhóc đó để gạt bỏ Faires."

Kengkla nghẹn họng, chuyện điều tra Faires quả thật là cậu chịu trách nhiệm toàn bộ, nhưng không phải do Type uy hiếp cậu trước sao, nói nếu không giúp anh ta thì anh ta sẽ không chịu đi.

Type không biết chồng của No làm thế nào mà điều tra được, cậu ta rất dễ dàng điều tra được tất cả về Faires, bao gồm cả địa chỉ của những người từng lên giường với Faires cũng điều tra ra, nhưng làm cậu cảm thấy hứng thú nhất vẫn là một người bạn thân của Faires. Người đó yêu Faires yêu đến hèn mọn, Faires kêu cậu ta làm gì cậu ta cũng đồng ý làm theo, thay cậu ta lên lớn, điểm danh thay cậu ta…nhưng Faires lại không đồng ý lên giường với cậu ta.

Theo thông tin mà Kla có được, người thích Faires đó từng nói với bạn mình, cậu ta rất muốn có được Faires, để có thể ngủ với Faires một lần, chuyện gì cậu ta cũng đồng ý làm. Vì vậy, trong đầu Type đột nhiên nảy ra kế hoạch này.

Thật ra, lúc đầu Type chỉ muốn tìm hiểu đại khái về gia cảnh nhà Faires mà thôi, cũng không muốn nháo ầm ỹ chuyện này, cậu chỉ là muốn tẩn cho thằng nhóc kia một trận, cảnh cáo cậu ta đừng có tiếp tục quấn lấy cậu mà thôi. Nhưng cứ nghĩ đến vì thằng nhóc đó mà cậu và Tharn cãi nhau thậm chí còn cãi đến mức tách phân nơi ở, cậu lại cảm thấy trong lòng khó nín nhịn, bởi vậy…cậu mới muốn dạy dỗ ác liệt thêm một chút, tìm người bạn đó của Faires cũng có thể xem là một biện pháp tốt, đợi cậu gặp được bạn của Faires, đề xuất ý kiến với cậu ta xong, đối phương lập tức sảng khoái đáp ứng luôn.

Lúc đó Type cũng có chút sững sờ, đổi lại là bản thân, nếu như có người muốn để cậu diễn một màn hiếp dâm tập thể, cậu đại khái sẽ ngay lập tức trở mặt, nhưng người đó lại không như vậy, còn chủ động yêu cầu để bản thân cậu ta đích thân ra trận, ok, vậy thì như cậu mong muốn.

Type nhịn không được nghĩ: Con người Faires xấu xa, bạn bè của cậu ta cũng không tốt đến đâu cả…đúng là chó với chó thiên trường địa cửu*

(*Thiên trường địa cửu: ý chỉ lâu dài, vĩnh viễn như trời đất)

Lúc nãy đoạn đạp người đó là Type tự mình ra tay, còn lại cái gì mà cười to, uy hiếp đều bạn thân của cậu – Champ đảm nhiệm. Lúc đó biểu cảm của No cứ như ăn phải ruồi vậy, nhưng vẫn diễn cùng bọn họ, tất nhiên, ngủ với Faires chỉ có một mình bạn cậu ta mà thôi.

Cũng là người bạn đó nhét khăn len vào miệng Faires.

"Champ, cảm ơn mày."

"Ha ha, chỉ là chuyện

nhỏ, cứ nghĩ mày đến tìm tao giúp đỡ, tao đã cảm thấy đây là chuyện lạ của cả đời này rồi, không uổng kiếp này, oai phong như anh Type đây trước giờ chưa từng khom lưng trước người khác vậy mà lại cúi đầu cầu xin tao, tao đương nhiên sẽ rút đao tương trợ rồi. Có điều nếu như là No đến cầu cạnh, thì đó là lại là chuyện khác rồi."

Champ còn không quên chọc ghẹo lại, dường như việc bị kéo đến để làm mấy điều xấu xa là một chuyện hết sức thú vị, xem chừng lúc đó cậu ta cũng không suy nghĩ gì nhiều, cũng đúng, kiểu như như Champ đến lưu ban, trì hoãn việc tốt nghiệp còn làm rồi thì còn sóng gió gì mà cậu ta chưa gặp nữa chứ.

"Còn có thằng nhóc Faires đó, lỡ như nó biết bản thân không phải bị hãm hiếp tập thể, chỉ là bị bạn của mình chơi thì sao."

"Giống như lúc trước tao nói, tao chỉ cảnh cáo cậu ta đừng làm kẻ thứ ba trong cuộc sống của tao, còn về chuyện bọn nó muốn làm gì trong phòng đó, không dính dáng chút gì đến tao hết."

Type chỉ là bày ra một màn kịch, đẻ Faires biết rõ cậu quả thực đã đến, để Faires biết trong tay cậu có video cậu ta bị cưỡng hiếp, để cậu ta biết sợ, thật ra trong căn phòng đó không hề có máy quay.

Lại nói, Type không có sở thích sưu tầm GV, chuyện này cậu một chút hứng thú cũng không có, có điều nếu như bạn của Faires muốn chụp lại tự mình cất giữ…vậy thì cũng không liên quan gì đến cậu.

Đã từng, Tar cũng bị người ta hãm hiếp tập thể rồi quay lại video, bởi vậy, cậu bây giờ tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện mất nhân tính như vậy.

Type cực kỳ hiểu rõ một người sau khi bị cưỡng hiếp tập thể thì ám ảnh tâm lý phải chịu dai dẳng đến mức nào, cho dù cậu hận Fiares, hận không thể giết luôn cậu ta, cậu cũng sẽ không dùng cách đê hèn bỉ ổi để báo thù. Bởi vậy, cậu chỉ diễn một màn kịch, kết quả còn lại, do người bạn kia của Faires gánh vác.

Còn chuyện đạp đầu gối đang bị thương của cậu ta…cậu thừa nhận, lúc đó cậu quá tức giận, bởi vậy ra tay có chút nặng, vốn dĩ cậu chỉ định đánh những vị trí khác, nhưng dù sao đạp cũng đạp rồi, cứ vậy đi.

Lúc mới đầu Type đã biết đứa nhóc này rất ích kỷ, muốn có được gì thì sẽ không từ thủ đoạn, tùy hứng lại ích kỷ, hơn nữa diện mạo lại dễ nhìn, không có ai sẽ từ chối bảo vật như vậy, nhưng nếu tìm hiểu kỹ càng cậu ta sẽ phát hiện, cậu ta cũng chỉ là mồm mép lợi hại mà thôi…loại nhóc con không biết sống chết này cũng nên để cậu ta nếm thử tư vị thống khổ thì cậu ta mới biết sợ.

"Chỉ là cảnh cáo một chút? Em cảm thấy bóng đen tâm lý này sẽ đeo bám cậu ta lâu đấy."

Kengkla tự mình lẩm bẩm, dường như cố ý để Type nghe thấy, Type nghe vậy trầm giọng cười ra tiếng, liếc mắt nhìn Kla, Kla cũng liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt đó cứ như đang nhìn kẻ thù, xem ra rất bất mãn việc Type lợi dụng cậu ta.

"Em đã làm theo lời anh nói, anh có thể chuyển ra ngoài được chưa?"

"Ha, để có thể ngủ với No, cậu đúng thật là làm bằng mọi giá nhỉ." Type cười lạnh nói, rồi nhanh chóng gật gật đầu.

"Champ, tối này tao đến nhà mày ngủ nhờ một đêm, thằng nhóc thối này đuổi tao ra khỏi nhà rồi."

Type vừa nói vừa chỉ chỉ Kla. Kla toét miệng cười, vui vẻ lạ thường, đại khái là cuối cùng cũng đuổi được bóng đèn công suất lớn là Type ra khỏi tổ ấm tình yêu của cậu ta và No, sau đó liền xoay đầu nhìn người từ lúc đi ra khỏi phòng thu âm thì không nói tiếng nào – Techno.

No thật ra không tán thành cách làm của Type, những cũng không kịch liệt ngăn cản, bởi vì cậu biết ngăn cản cũng khôn có tác dụng gì, hơn nữa cậu trầm mặc không nói lời nào như vậy không phải là vì cảm thấy Type đã làm hơi quá, mà là…

"Anh No, chúng ta về nhà thôi…"

"Champ, tối nay tao cũng đến nhà mày ngủ, lâu rồi không gặp mày."

"Hả?!!!" Kla kinh nhạc nói, biểu tình khổ sở cầu xin, muốn xông lên ôm chặt cựu đội trưởng đội bóng đá, nhưng Techno chỉ lạnh nhạt nhìn cậu, rồi lại lạnh nhạt nói:

"Kla, xin lỗi, hình ảnh em câu dẫn thằng nhóc đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, hôm nay anh không muốn về nhà với em."

"Không được, em không hề câu dẫn, là anh Type lợi dụng em…"

"Em luôn lấy Type ra làm cái cớ, nhưng cái anh tận mắt nhìn thấy là…em diễn rất tự nhiên, quả thật là dùng con người thật của mình để diễn!"

No chầm chậm lắc lắc đầu, mặt không biểu cảm, thực ra đã tức đến không chịu nổi. Thật ra cậu sớm đã tức giận, từ lúc Kla đi vào quán bar cũng thằng nhóc đó ôm ôm ấp ấp lôi lôi kéo kéo thì cậu đã bắt đầu tức giận.

Nói dối nói đến tự nhiên như thật không chút giả dối, đến Type còn khâm phục kỹ năng diễn xuất của cậu ta.

Vì vậy…

"Anh No, đó chỉ là diễn kịch, trong mắt em trừ anh ra không còn ai khác!:

"Bất kể là em giả vờ đáng thương hay sắm vai con cún hiền lành, hôm nay anh cũng không về với em đây, em về ngủ với gối đi!"

Bất luận Kengkla ra vẻ buồn khổ, khóc lóc thể nào, Techno đều không chút động lòng, còn mắng cậu ta một trận. Klaa phẫn nộ nhìn Type.

"Này, tại sao kết quả không giống như những gì chúng ta nói, có phải anh đó nói vì với vợ em không?"

"Đừng trách anh, chúng ta nói rằng, em giúp anh, anh chuyển ra ngoài, anh không nhớ rằng còn có hiệp định gì khác, nếu No không muốn về nhà với cậu…thì cậu nên nghĩ lại xem sao, Kla."

Type xấu xa cười, Kla hận đến ngứa răng, nhưng lại không thể phản bác được gì.

Champ đứng một bên cười vui vẻ:

"Bọn mày đúng là buồn cười thật đó, chuyện của Tharn với Type đã làm tao trừng mắt chó rồi, No còn có chồng nữa, tao thật sự muốn lấy cái loa đi tuyên truyền một vòng ở đội bóng đá, kiểu thẳng nam ngu ngốc như No không ngờ còn có ngày làm vợ người khác!"

Miệng Champ đúng là không có điểm dừng, cũng không nhìn hiện tại đang có một đôi chồng chồng đang khai chiến, nói xong cũng không thèm quan tâm tình hình chiến tranh ra sao, đã xoay người đi về phía bãi đỗ xe.

Type cũng bước thoe sau, No cũng nói gót bước đi, cậu nhỏ giọng nói với Type:

"Tao làm thế này, là đúng sao?"

"Ừm!" Type chỉ trả lời lại một chữ, nhớ lại lúc trong quán bar sau khi No nhìn thấy Kla đi câu dẫn người khác thì tinh thần ủ rũ, ý chí tiêu tan, vì vậy mới len lén hỏi No có muốn nhân cơ hội ra oai với ông chồng lươn lẹo nói năng ngọt xớt này không, ví dụ như…không về nhà ngủ với cậu ta, nghẹn chết cậu ta.

Như cậu đã nói, hiệp định giữa cậu với Kla, không có điều khoản nào ngăn cấm cậu dạy No chỉnh đốn chồng mình.

Cứ xem như là báo thù cậu ta cả ngày sớm trưa chiều tối không ngừng hạ lệnh tiễn khách với mình.

Type oán thầm trong lòng, vì vậy, ngàn vạn lần đừng trở thành kẻ địch với người như Type, nếu không sẽ thua rất thảm đó!

"Bọn mày nói xem Kla có giận tao không?"

"Ao, có phải tai tao điếc rồi không vậy? Cựu đội trưởng đội bóng đá của chúng ta, người khiến cho đàn em vừa nghe tiếng đã sợ mất mật không ngờ lại sợ chồng mình tức giận! Chuyện này đủ để tao cười nguyên cả năm đấy."

Lúc này đây, 3 người từng là thành viên của đội bóng đá của trường đang tụ tập ở ký túc xá chật chội của Champ, ngồi xoay quanh cái bàn kiểu Nhật. Trời đã về khuya nhưng vì ba người lâu lắm rồi không gặp nhau nên không có ý định sẽ đị ngủ. Champ mở mấy chai rượu, trên đường về còn thuận tiện mua thêm mấy món nhậu.

Về lý mà nói, đã lâu không gặp, mấy người bọn họ hẳn là nên nói chuyện rôm rả thỏa thích mới đúng, nhưng sự thật lại không phải như vậy…Techno từ lúc quyết định trở về với bọn đến bây giờ vẫn luôn mang vẻ mặt không nỡ rời xa người nào đó. Champ không nhịn được bật cười, vỗ vỗ vai No an ủi cậu, nhưng tâm trạng của No cũng không khá được hơn chút nào.

Bọn mày không phải là tao, vĩnh viễn sẽ không hiểu được có một người chồng vừa đẹp trai vừa đi chỗ nào cũng ban phát mị lực thì áp lực lớn như thế nào.

"Nếu như mày sợ cậu ta giận vậy thì không nên quay về với bọn tao."

"Type chết tiệt, là mày bảo tao làm như vậy đấy!" Techno yếu ớt oán giận, nhìn khuôn mặt vô cảm của Type tức không để đâu cho hết, còn Type lại chỉ im lặng ngồi đó uống rượu, trên mặt cũng không vui vẻ gì hết.

Type có lẽ đang nghĩ những chuyện tối nay mình làm có chút hơi quá đáng, có điều cũng có thể là đang nghĩ việc mình làm còn chưa đủ quá đáng không chừng.

"Tao chỉ là đề nghị ý kiến với mày mà thôi, mày không nhất thiết chuyện gì cũng tin tao."

Techno tức điên rồi, nghe giọng điệu nghiêm túc đó của Type, nặng nề thở dài một hơi.

"Tao nghĩ rằng mày muốn tốt cho tao cho nên mới tin mày." No nói thẳng.

Type nghe vậy, trên mặt nở nụ cười trào phúng đặc trưng của mình.

"Đừng xem tao như loại người tốt đẹp gì, tao với chồng mày có thù với nhau, có phải mày không biết đầu."

"Hey hey hey, tao muốn biết đây là vụ gì vậy? Mày rốt cuộc đã làm gì, Kla lại nhìn mày cứ như nhìn kẻ thù, giữa hai đứa có thâm thù đại hận gì vậy?"

Champ tò mò chen lời, Type nghe vậy cũng chỉ nhún nhún vai, cứ như đang nói bản thân cậu cũng không biết lý do vây.

"No, mày nói xem."

"Thật ra cũng không có gì."

No cũng không nói rõ ràng, không muốn thảo luận với Champ chuyện ông chồng chẳng ra làm sao nhà mình.

Kêu cậu làm sao nói…Nói Kla từng năm lần bảy lượt lừa cậu, dụ dỗ cậu chủ động dâng hiến đóa cúc của bản thân sao?Techno dù có ngốc đi nữa cũng sẽ không kể với với người khác mấy chuyện xấu mà Kla đã từng làm.

"Có điều, Kla nhà mày đúng là tay lão luyện, vừa nhìn là tao đã biết nó là kiểu dẻo miệng, cực kỳ biết cách dỗ dành người khác."

Cho dù No không nói, Champ cũng có thể đoán được 8, 9 phần.

No rất muốn hỏi bản thân, lúc đó tại sao lại tin tưởng lời nói dối của Kla được chứ? Aiz! Có trách chỉ có thể trách bản thân lúc đầu lại xem cái người bụng đầy mưu mô đó như đứa em trai, yêu thương bảo hộ cậu ta, dẫn đến bản thân sau này lại không thể nào thoát ra được.

Có điều nếu như ông trời cho cậu cơ hội quay lại thời điểm đó, cậu có lẽ vẫn sẽ yêu Kla.

"Tao khuyên mày, đừng không chừa đường lui cho mình, quá mức tin tưởng cậu ta, như thế mới tốt, mày nhìn nó đi, dáng vẻ như thần tiên hạ phàm, còn mày, tao cũng ngại nói…"

"Cầm thú, mày muốn chửi tao xấu xí không xứng với cậu ta thì nói thẳng, không cần nói xa nói gần, đau long!"

Techno ngắt lời Champ, vứt con cá trong tay mình lên mặt đối phương, Champ không giận ngược lại còn cười, cười cực kỳ vui vẻ, No bất lực thở dài.

Tại sao cuộc đời mình lại gặp phải mấy người này chứ, đàn em thì không nghe lời, bạn học thì miệng chó, bạn trai lại là kẻ chẳng tốt đẹp gì, đã không tốt đẹp gì thì cũng thôi đi, mình lại còn ngu ngốc tin tưởng cậu ta!

"Tao biết tao không xứng với cậu ta, tao biết cả."

Cho nên tao mới về đây mượn rượu giải sầu! Mày cũng thấy rồi, Kla đứng bên cạnh thằng nhóc Faires đó đẹp đôi hơn đứng cạnh tao bao nhiêu!!!

"Ai nói vậy, tao cảm thấy mày với nó cực kỳ xứng đôi." Type chen miệng nói, No cảm động nhìn cậu, nhưng cậu ta tại sao l���i cười khinh thường kiểu đó?

"Tính cách của Kla là thích nói dối, mà mày thì… bản tính là dễ tin người."

"Mày nói tao như vậy không bằng mày đánh tao một trận luôn đi, như vậy có khi còn không đau lòng thế này." Techno càu nhàu, có điều cậu cũng không phủ nhận, bởi vì cậu thật sự nằm gọn trong tay Kla, yêu ánh mắt người đó, yêu nụ cười người đó, yêu tất cả mọi thứ thuộc về người đó.

Khi Kla nhìn cậu với vẻ mặt vô tôi, ánh mắt tràn đầy sự yếu ớt bất lực, còn có lúm đồng tiền bên trái khi cậu ta cười với cậu, cậu hoàn toàn quên mất cân nhắc, đối phương muốn gì, chỉ cần cậu có, tất cả đều sẽ cho cậu ta.

"Tao đã từng nói với mày, phải nắm chặt trái tim cậu ta, nhưng tao không nói mày cái gì cũng nghe cậu ta như thế, chuyện tối này, tao đúng là bảo cậu ta đứa thằng nhóc đó ra ngoài, không sai, nhưng tao không bảo dùng cách dụ dỗ, là cậu ta tự ý làm vậy, nếu là tao, nhìn thấy chồng mình gan to bằng trời như vậy, tao sớm đã đè đầu cậu ta ra tẩn rồi, mày thì hay rồi, còn ngây ngốc đứng một bên xem kịch hay, sau đó lại tự mình âm thầm đau lòng, cái đồ không có triển vọng gì, tao thật muốn cho mày một cái bạt tai!" Type một hơi nói cả tràng dài.

No ấp úng nói: "Tao…"

Không có tự tin!

Câu cuối cùng đó bị No cứng rắn nuốt ngược lại vào bụng, Type bất lực lắc đầu:

"Tự tin về bản thân mình một chút được không, tao dạy mày thế nào? Ngoài mặt có thể không cần phải khí thế mạnh mẽ, nhưng trong lòng nhất định phải có tự tin, tự tin Kla yêu mày, không có mày không được, điểm này mày phải nhớ kỹ cho tao. Tao nhắc mày một câu, nếu như mày tiếp tục chuyện gì cũng nghe theo Kengkla, cậu có thể sẽ càng ngày càng không kiêng nể gì hết, mày từng nghe qua câu "người được yêu nhiều hơn sẽ luôn vì có chỗ dựa mà không sợ hãi gì cả" này chưa? Có lúc mày phải ra thể hiện cái uy của mình với cậu ta, để cậu ta biết rằng mày cũng không dễ chọc, cũng biết tức giận, nhất là về mặt tình cảm!"

Không biết tối nay Type hát đoạn kịch nào, vậy mà lại chỉ dạy cho No, hơn nữa câu nào cũng có lý, No căn bản không thể nào phản bác.

Có lẽ là vẻ mặt của No lúc này có chút đáng thương, giọng điệu của Type vì thế cũng hòa hoãn hơn, No bởi vậy mới đỡ buồn lòng hơn. Type giơ tay ra vỗ vỗ lưng No mấy cái, nói:

"Tao nói thẳng với mày, tao quả thật không thích việc Kla luôn dùng đủ kiểu thủ đoạn để làm mày ghen, sau đó mày còn cắp mông chạy theo đuôi cậu ta, tại sao mày lại không thể dạy dỗ cậu ta cách làm người chứ? Để cậu ta biết chơi cậu như vậy không vui chút nào, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

No cũng không biết tại sao bản thân lại tin tưởng tuyệt đối lời của người bạn này, có lẽ bởi vì kinh nghiệm của Type phong phú hơn cậu, quan trọng nhất là…cậu tin tưởng Type đều vì muốn tốt cho cậu, sẽ không làm hịa cậu.

Cho dù có đôi lúc ý kiến mà Type đưa ra một chút cũng không đáng tin.

Champ đột nhiên nói: "Thế nên mày mới khuyên No không về nhà, không ngủ với Kla?"

Techno thiếu chút nữa quên mất sự tồn tại của Champ, cậu nhìn chủ nhân căn phòng lúc này đây đang ngồi uống rượu, vẻ mặt hết sức tò mò, Techno lo lắng nhất đó là một khi Champ biết chuyện này, nhất định sẽ đi tuyên truyền với đàn em ở trường đại học.

"Mày thấy thế nào thì là thế đó." Vãi, Type đã thay cậu trả lời,

Đúng lúc này, điện thoại của Techno rung, bởi vì lúc nãy phải phối hợp với bọn họ diễn kịch vì vậy liền tắt âm điện thoại. Cậu cầm điện thoại, nhìn tên người gọi đến.

"Là chồng mày phải không?" Type ra vẻ vừa nhìn đã biết.

Techno ngước đầu nhìn Type: "Bây giờ tao phải làm sao?"

"Đồ đần, mày tự nghĩ đi, tao có phải não của mày đâu!" Xem đi, Type của trước đây quay lại rồi này, nói chuyện trực tiếp đến vậy, No ngại ngùng cười cười, lại xoay đầu nhìn Champ.

"Ngại quá, tao không hứng thú với gay, cả đời này cũng sẽ không hứng thú, vì vậy, không cần hỏi tao."

Ok, nếu như Champ đã trả lời đơn giản thô bạo như vậy, vậy thì cậu cũng sẽ không hỏi lại, nhưng nhìn hai người bạn thân, tuy rằng ngoài miệng không nói cho cậu nên làm gì, nhưng từ ánh mắt áp bức của bọn họ mà nói, bây giờ việc duy nhất cậu có thể làm là cúp máy.

"Ừm, làm tốt lắm, có tiến bộ, No, đây là lúc nên vui vẻ cùng bạn bè, đừng để ý đến bạn trai gì nữa cả, nào nào, uống rượu, uống rượu."

Có bạn bè uống rượu cùng, Champ quả thực hưng phấn, còn về Type….cậu ta cười cứ như ma quỷ là chuyện gì vậy?

"Thằng nhóc đó chắc chắn bây giờ đang phát điên, haha…"

Có đôi lúc, Techno rất muốn hỏi Type, những ý kiến mà cậu ta đưa ra rốt cuộc có phải vì muốn tốt cho cậu? Hay là đơn giản chỉ vì muốn báo thù Kla mà thôi? Nhưng có một điểm mà Type nói đúng, cậu quá thật đã quá dung túng Kengkla, cảnh tượng mà tối nay cậu nhìn thấy trong quán bar l��m cậu hiểu rõ, cậu rất không thích…thực sự rất ghét Kla dây dưa với người khác.

Cho dù Kla làm như vậy là vì muốn cậu ghen, nhưng cậu quả thật cười không nổi.

Cuối cùng, Techno tự nói trong lòng: Cậu ta mà còn gọi nữa mình sẽ tắt máy.

Xin lỗi Kla, tối nay tao chọn nghe theo Type.

***

Mình hận anh Type, hận anh ta đến chết!

Giờ phút này, Kengkla chỉ có thể nghĩ đến mấy chữ này để phát tiết oán khí, vừa sáng sớm cậu đã phi xe đi đón vợ đang ở phòng bạn, hận không thể phi xe phóng thẳng vào phòng, bởi vì cậu không thể tiếp tục để anh No của cậu tiếp tục ở đây qua đêm. Bởi vì có thể đuổi được bóng đèn công suất lớn là anh Type ra khỏi tổ ấm tình yêu của cậu và anh No, cậu quả thật đã hao tâm tổn sức,

Bản thân cậu đã tính toán xong rồi, sau khi làm xong việc, tối qua anh No hẳn là cưỡi trên cậu xoay mông vặn eo, hai người sẽ có một đêm vui vẻ mặn nồng, kết quả thì sao?! Kết quả cậu lại phải ôm gối đầu một mình giữ căn phòng trống.

Kengkla cứ nghĩ đến chuyện tối qua là lại tức đến ngứa răng, không cần phải hỏi cũng biết tại sao anh No lại nhẫn tâm không chịu về nhà cùng cậu, ở giữa chắc chắn có người chen ngang giở trò li gián, mà cái người đó đã cãi nhau với anh Tharn rồi còn muốn kéo cậu xuống nước theo, lương tâm để đâu? Lương tâm không đau sao?!

Cái người là trăng của trường này hoàn toàn đẩy hết lỗi lầm lên đầu Type, đối với việc bản thân tối qua cố khi chọc No ghen hoàn toàn không có chút hối hận nào.

Tối qua, anh Type chỉ bảo cậu dụ đứa nhóc đó ra ngoài mà thôi, với tài nghệ 108 chiêu lừa người của cậu, hoàn toàn có thể nghĩ được biện pháp tốt hơn, nhưng lúc đó cậu nhìn thấy anh No dáng vẻ ủy khuất sắp khóc…đột nhiên muốn kích thích anh ấy một chút!

Mỗi lần anh No ghen tuông, cậu đều nhịn không được muốn bắt nạt anh ấy nhiều hơn, nhưng tối qua…có lẽ đã làm hơi quá chăng?

Cậu quả thật đã ôm đứa nhóc đó, cũng cầm tay người ta, cũng vì muốn kích thích anh No làm anh ấy ghen, những cậu từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ hôn người khác làm anh ấy đau lòng. Có lẽ là người đi bên sông thì không tránh được ướt giày, có đôi lúc dưới tình huống bản thân mình cũng không biết thì đã đùa với lửa dẫn đến tự thiêu mình rồi, mà tối qua chính là trường hợp như vậy.

"Không, nếu như không có anh Type, tối qua chúng ta nhất định đã làm hòa xong rồi!"

Đúng, là anh Type ác ma đó ��ã đảo loạn cuộc sống mỹ mãn của cậu!

Có một số quan điểm một khi đã lệch hướng thì rất khó có thể sửa đúng, giống như Kengkla lúc này, cậu từ trước đến nay đều không cẩn thận suy nghĩ ý kiến mà Type nói với cậu: yêu ai yêu cả đường đi, lôi kéo được bạn bè của vợ mình rồi thì cuộc sống sẽ càng thêm tốt đẹp.

Lúc này đây, Kengkla đang nhìn người yêu mình đứng ở trước cổng ký túc, dường như biết cậu sẽ đến đón vậy, khuôn mặt đẹp trai của Kla lập tức nở nụ cười tươi rói, cậu dừng xe lại hẳn hoi, sau đó xuống xe nhanh chóng bước về phía NO.

"Anh No!"

"Anh muốn ngồi đằng sau, muốn ngủ, buồn ngủ." Không đợi Kengkla đi đến bên mình, No đã đi trước nhảy lên hàng ghế phía sau xe, sau đó nằm xuống. Kla thật muốn tiến đến áp mình lên người đối phương, xấu xa bắt nạt anh ấy một phen, nhưng cậu biết tình thế bây giờ không cho phép cậu làm như vậy, vì thế đành ấp ủ dưới đáy lòng một kế hoạch tai quái.

Ừm, rất lâu rồi không chơi "xe chấn" với anh NO, kế hoạch này nhất định phải cho vào lịch trình.

"Anh No ngủ không ngon sao? Đau đầu không anh? Đợi lát em tiện đường mua cho anh ít thuốc nhé?"

Bây giờ chơi "xe chấn" quả thực không phù hợp, kế hoạch này tạm thời gác lại, vẫn là nên tạo thiện cảm với anh No trước thì hơn.

Kengkla vừa nghĩ vừa liếc nhìn anh No, trong mắt đều là những tia sáng tham lam… nhưng lúc này đây No đang nằm xoay lưng về phía cậu, đương nhiên sẽ không thấy được ánh mắt sói lớn muốn ăn thỏ nhỏ của cậu.

Kengkla thu lại nụ cười và đường nhìn, nhưng đừng xem thường con sói xám là cậu đây.

Anh nhìn không thấy, cũng không đại biểu anh nghe không thấy!

"Anh No, tối qua em rất lo lắng cho anh đó, gọi điện thoại thì anh không nghe, em đã gọi điện cả tối cho anh luôn đó!"

Kla rất hiểu No là người dễ dàng mềm lòng, chỉ cần giả vờ đau lòng giả vờ ủy khất, đảm bảo No sẽ mềm lòng với cậu ngay, hơn biện pháp này lần nào cũng có hiệu quả.

"…"

Anh No không hề đáp lại, chứng tỏ chuyện li gián lần này anh Type đã tốn không ít công phu, nhưng nó không đại biểu cậu không tìm được cửa đột phát.

Anh No bị cậu "đột phá" đến mức không xuống nổi giường không đi nổi đường chuyện này còn ít sao!

"Anh No, có phải anh cực kỳ giận em không? Tối qua em không hề có chút suy nghĩ gì về thằng nhóc đó, một tí ti suy nghĩ cũng không có, anh, anh phải tin em, em là vì để anh Type rời khỏi nhà chúng ta mới làm mấy chuyện đó." Đẩy sạch trách nhiệm sẽ đạt được 30% độ hảo cảm.

"Em thừa nhận hành động của em có chút quá đáng." Thừa nhận lỗi sai lại đạt được 10%

"Anh No, xin lỗi." Xin lỗi một cách ủy khuất, nhẹ nhàng đạt được 20%

Kengkla thông qua kính chiếu hậu bên trong xe nhìn người đang co người năm bất động, cuối cùng tung ra chiêu có lực sát thương cao nhất.

"Anh No, anh không yêu em nữa sao?"

Xong rồi, 40% còn lại đã nắm được.

Lần này anh No chắc chắn sẽ mềm lòng.

Kla đã bắt đầu ăn mừng trong lòng, nhưng…

"Vậy còn em thì sao? Còn yêu anh sao?"

Câu hỏi đột ngột này làm Kla sững sờ, cậu không nhịn được nhíu mày, xem ra chuyện lần này không phải là đùa giỡn rồi. Kla vội vã dừng xe lại, quay đầu nhìn No đã ngồi thẳng đậy, đối phương đang thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu.

"Tất nhiên yêu, em chỉ yêu một mình anh."

"Nếu như em yêu anh, vậy thì hẳn là nên biết anh không cảnh tượng em ở bên cạnh người khác."

"Nhưng…"

"Kla, em nghe anh nói, em nhìn anh đi, vẻ ngoài xấu xí, không chút dính dáng gì với chữ đẹp trai, bởi vậy một chút tự tin anh cũng không có, từ trước đến nay đều không có tự tin rằng em sẽ không thay lòng, mỗi lần nhìn thấy em đứng bên cạnh người khác anh đều cực kỳ đau lòng. Bởi vậy, lần này anh có thể tức giận không…Cho anh một chút thời gian để anh tức giận được không?"

Kengkla nhất thời không biết nói gì, cậu hoàn toàn không ngờ rằng mình đã làm No tổn thương.

Anh No vẫn hay nói bản thân không đủ đẹp trai, hơn nữa bạn bè bên cạnh anh ấy cũng nói như vậy, nhưng trong mắt Kla, anh No của c���u là người đáng yêu nhất thế giới này, đẹp trai nhất, con người này luôn đầy ắp năng lượng tích cực, luôn mỉm cười vui vẻ với mọi người, đối với cậu mà nói, đây là người tốt nhất thế gian.

"Em…xin lỗi."

Cuối cùng, Kla nhỏ giọng nói lời xin lỗi với No, nhưng No không hề mềm lòng, cậu lại lần nữa nằm xuống, sau đó cầu xin nói:

"Về nhà thôi, anh muốn về nhà ngủ, tôi qua anh uống rượu cả đêm với Champ."

Nhìn dáng vẻ của Techno không hề có dấu hiệu hết giận, Kla cả người đều thấy không ổn.

Kengkla chở vợ về nhà, sau khi về đến nhà…

"Em…có thể ngủ với anh không?"

"Nếu như em đảm bảo sẽ không làm gì anh thì có thể."

Vậy thì không bằng giết em luôn cho rồi!

Kengkla thiếu chút nữa thì quỳ xuống luôn, lúc anh Type ở nhà họ cậu vẫn luôn nhịn, lúc anh Type không ở thì anh No lại luôn tìm đủ mọi cách tránh né, không muốn cùng cậu làm, cậu đã 1 tuần rồi không được lăn giường với vợ mình rồi, nhịn sắp thành nội thương đến nơi rồi, nhưng với tình hình bây giờ, trừ việc nói "được ạ" ra thì cậu còn có thể làm gì?

Cậu chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, án binh bất động, người như anh No thì không có khả năng sẽ đuổi cậu ra khỏi cửa, mà sẽ chỉ tự mình bỏ nhà chạy về nhà mẹ thôi.

Nghe thấy tiếng đồng ý yếu ớt truyền đến từ phía sau, No nằm quay lưng với Kla, dưới đáy lòng nghĩ ngợi: Có phải là có hiệu quả giống như Type nói rồi không?

"Thế này đi, nếu như cậu ta tiếp tục nói dối mày, mày cứ diễn kịch với cậu ta, giả vờ nhẫn tâm, tối nay đừng cho cậu ta động vào mày, người thông minh như cậu ta chắc chắn sẽ đoán ra được mày không cho cậu ta ngủ cùng là bởi vì chuyện tối qua, mày đang giận cậu ta."

Trước khi rời khỏi phòng Champ, Type đã chỉ cho cậu chiêu này, quả nhiên không nằm ngoài Type dự liệu, Kla quả nhiên đã xin lỗi trước mặt cậu, đem tất cả tội lỗi đều nhận về bản thân, vẻ mặt cực kỳ đáng thương, cho rằng lần nào cậu cũng sẽ đầu hàng trước phương thức này của Kla. Vì vậy cậu làm theo những lời Type dạy, không chút động tĩnh, không nghe, không nhìn, không nói, tránh quản không được bản thân lại mềm lòng, không ngờ biện ph��p này quả thật có tác dụng.

Lúc này, sự tôn kính của No dành cho Type lại được nâng thêm một bậc, không nghĩ tới rằng, thật ra Type chính là đang xúi dục cậu…bởi vì một dạy dỗ Kla một chút, làm cậu ta từ con sói lớn thành một con chó con.

Bởi vậy, Kengkla ghét Type cũng không có gì kỳ quái, bởi vì Type vẫn luôn dễ dàng đánh bại cậu ta.

Vậy nên, trận giằng co giữa chồng chồng này, cậu ta đã thua, không phải bởi vì Techno rất giỏi, mà bởi vì cậu ta có một người quân sư quạt mo tên là Type.

Chuyện về Kengkla xem như là đã đi đến hồi hết, nhưng chuyện về Tharn vẫn là cuộc kháng chiến trường kỳ.

***

Tharn vẫn còn đang tức giận vì thằng nhóc không có não nào đó, thằng nhóc đó dám vọng tưởng trở thành người thứ ba trong gia đình nhà người khác.

Lúc mới đầu, Tharn muốn tìm Type đ��� nói chuyện rõ ràng, nhưng nửa đường lại gặp phải Faires, còn bị đối phương khiêu khích tức gần chết, nếu như lúc này lại đi tìm Type, sợ rằng kết quả lại là tiếp tục cãi nhau. Bởi vì lúc này đây cậu hoàn toàn bị ghen tuông và dục vọng chiếm hữu chi phối, chuyên trước đó còn chưa giải quyết xong, còn nghe thằng nhóc đó nói vợ mình ở nhà cậu ta, cậu không dám đảm bảo bản thân sau khi gặp Type sẽ không làm ra chuyện không thể cứu vãn nào đó.

Bởi vậy mấy hôm nay cậu đều bày ra khuôn mặt nhăn nhó, dường như muốn giết người. Trong công ty, không có ai dám lại gần anh đẹp trai tùy lúc có thể giết người này.

Trừ việc phiền muộn vì chuyện của Faires ra, lúc này đây còn một chuyện cũng làm cậu bức bối không chịu nổi…đó là không có ai nghe điện thoại của cậu!

[Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…]

"Mấy người này đều chết đâu hết rồi chứ!"

Kla, người đã tống Type ra khỏi nhà, không nghe điện thoại của cậu. Trước đó Kla còn gọi điện cho cậu báo cáo tất cả mọi chuyện về Type, còn bảo hai người nhanh chóng làm lành đi, bây giờ lại không nghe máy nữa rồi; còn Techno, người lo lắng cậu và Type cãi nhau đánh nhau thậm chí muốn giết đối phương, cũng không nghe điện thoại của cậu, dường như người bên cạnh Type đã hẹn với nhau từ trước, đều không nhận điện thoại của cậu.

Quan trọng nhất là…

"Cậu ấy đi đâu rồi chứ?"

Ước mong duy nhất của Tharn là Type không phải đang ở nhà Faires là tốt rồi, nếu như đang ở đó, vậy thì bất kể trước đây cậu có bình tĩnh đến thế nào, lần này cũng sẽ trở thành tội phạm giết người.

"Mẹ nó! Mày muốn nghĩ ngợi lung tung đến lúc nào cơ chứ!"

Cuối cùng, Tharn chửi thề một câu rồi vứt điện thoại lên soopha, giơ tay vò mạnh tóc mình, cảm xúc dị thường bức bối, đồng thời cũng nghĩ đến lời nhắc nhở trước đây của Tar.

"Anh Tharn, anh phải là người hiểu rõ con người anh Type nhất chứ, chẳng lẽ anh cho rằng anh Type có người bên ngoài sao?"

Thật ra trong lòng cậu hoàn toàn phủ nhận điều này,Type không thể nào làm ra mấy chuyện đê hèn như vậy được, tuy rằng trước đây Type lên giường với cậu rồi vẫn còn theo đuổi nữ sinh khác, nhưng tình huống lúc đó với bây giờ không giống nhau. Từ lúc Type nói yêu cậu, hơn nữa chỉ yêu mình cậu, chỉ thuộc về mình cậu, cậu ấy đã không còn làm ra mấy chuyện tương tự như thế. Bảy năm, đủ để chứng mình Type không thể nào ngoại tình được.

Cút mẹ mày đi! Bất kể là ai nhìn thấy cảnh tượng đó cũng sẽ tức giận mà thôi!

Nếu như Type không ở nhà, cậu cũng sẽ không một mình đem người ngoài về nhà, kể cả Tar cũng không phải ngoại lên, bởi vì cậu muốn làm người mình yêu thoải mái, để đối phương tin tưởng rằng cậu sẽ luôn giữ gìn bản thân trong sạch, cẩn thận từng tí một. Nhưng bản thân Type lại không hiểu rõ về bản thân mình, không biết bản thân có bao nhiêu mê người, không biết có bao nhiêu người muốn cướp cậu ấy từ tay cậu. Cho nên cậu mới tức giận…tức Type không đồng cảm với cậu.

Reng reng reng….

Đúng lúc này, điện thoại của Tharn đột nhiên vang lên, nhìn thấy tên người gọi đến, cậu liền vội vã bắt máy:

"No, Type có �� cùng mày không vậy…"

[Aiz, mày bình tĩnh đã Tharn, mày bình tĩnh trước đã.]

"Xin lỗi…"

[Ừm ừm, tao biết mày đã nóng vội, cũng xin lỗi lúc nãy đã không thể nghe điện thoại của mày, là thằng nhóc Kla chết tiết tắt máy của tao, có lẽ sợ Type gọi đến quấy rối bọn tao.]

Nghe vayah, Tharn không nhịn được cau mày: "Mày nói như vậy…ý là Type không ở chung với bọn mày sao?"

[Xong rồi, tao quên mất nói cho mày.]

Tharn càng nhíu mày chặt hơn, dự cảm của cậu nói với cậu răng, Type có khả năng không ở nơi mà cậu yên tâm, mà thằng nhóc Faires đáng ghét lại một lần nữa xông vào trong đầu cậu.

[Tình hình là thế này, bây giờ Type ở cùng với Champ, mày còn nhớ Champ chứ?]

"Nhớ, Type sao lại ở cùng với cậu ta?"

[Thì là….anh No~~~ Không phải anh đã đồng ý với em hôm nay sẽ nghỉ ngơi kh��ng nghe máy của bất kỳ ai sao? Hiện tại anh thuộc về em mà!]

Không đợi bọn họ nói xong, điện thoại đã truyện đến giọng nói của cái con người lắm mưu nhiều kế nào đó, nửa được còn đệm thêm "Ây, đừng, em bỏ anh ra, Kla, chậm đã, anh còn chưa tha thứ cho em đâu…"

Tharn thở dài: "Được rồi, cảm ơn mày, tao không quấy rầy bọn mày nữa."

Tharn cảm thấy hai người này lải nhải nhiều quá, vì vậy biết thân biết phận cúp máy trước.

[Này, mày đợi chút, tao gửi định vị nhà Champ cho mày, mày tự đi đón Type đi, Aiz! Kla, nếu em còn không thả anh ra, anh lập tức về nhà anh ngày!]

Tharn không quan tâm hai người họ tiếp sau đây muốn làm gì, chỉ đờ đẫn nhìn vào điện thoại đã cúp máy, trong mắt đều là lo lắng, cho đến khi nhận được định vị No gửi cho cậu trên Line.

Cậu ấy sẽ b��ng lòng gặp cậu sao? Không phải cậu ấy nói muốn tạm thời tách nhau ra sao?

Tharn do dự, hai tay nắm chặt điện thoại, nhưng cậu cũng biết cậu và Type nhất định phải nói chuyện rõ ràng, nói ra hết tất cả mọi chuyện, chuyện này không thể tiếp tục kéo dài nữa.

Nghĩ như vậy, Tharn lập tức đứng dậy cầm lấy chìa khóa ô tô, sau đó lái xe thẳng đến địa điểm đã định, nhưng làm cậu thất vọng đó là, Type không hề ở nơi đó.

"Type hả? Cậu ấy đi lâu rồi, cậu ấy không gọi cho mày báo cậu ấy phải về nhà ở tỉnh Surat Thani sao? Hiện tại có lẽ là đã đến sân bay Don Mueang rồi?"

"!!!"

Tharn trừng mắt phát ngốc, đờ đẫn đứng trước mặt Champ, Champ tiếp tục nói:

"Khoảng 4h sáng hôm nay mẹ cậu ấy gọi điện thoại đến, nói bố cậu ấy chặt cậy không cẩn thận chặt cả vào chân mình, vì vậy cậu ấy đã ngay lập tức đặt vé máy bay quay về."

"Cậu ấy không nói với tao." Đúng vậy, một cuộc điện thoại, một mẩu tin nhắn Line cũng không có.

Tharn cầm lấy điện thoại nhìn lại một vòng, chuẩn bị gọi điện cho đối phương, đúng lúc này…

Rừ rừ….

Điện thoại của Tharn rung lên trước, nhìn tên người hiện trên màn hình điện thoại, Tharn vội vã đặt điện thoại lên tai nghe:

"Type, mày đang ở đâu?"

[Sân bay Don Mueng, tao chuẩn bị về nhà.]

"Tao về với mày…"

[Mày đừng điên nữa! Không cần phải về với tao đâu, tao tự mình về là được rồi, mày còn phải đi làm, tao chỉ gọi đến để báo cho mày một tiếng thôi.]

"Tại sao sáng nay không gọi điện cho tao? Không phải mẹ mày 4 giờ sáng đã gọi điện báo cho mày rồi sao?"

[Ai nói cho mày? Thôi bỏ đi, tao không có thời gian để nói thêm với mày, sắp lên máy bay rồi, tao gọi điện đến chỉ muốn nói, có chuyện gì đợi tao quay lại rồi nói, tao có rất nhiều chuyện muốn nói với mày, thế này trước đã, cúp đây.]

Type đại gia vẫn là Type đại gia, gọi điện thoại vĩnh viễn luôn là cậu cúp trước, còn Tharn thì vẫn như đứng trong mây trong sương, chỉ ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại đã tắt, đợi cậu hồi phục tinh thần rồi nghĩ lại thì đối phương đã tắt máy rồi. Tharn quay đầu nhìn Champ đang đứng dựa cửa, Champ đứng xiêu vẹo ôm lấy bụng, dáng vẻ vẫn chưa tinh ngủ.

"Cậu ấy có nói sẽ về nhà bao lâu không?"

"Không nói, đúng rồi, tao có nghe thấy cậu ấy nói với mẹ muốn về nhà giúp đỡ gia đình, bố cậu ấy cũng đã lớn tuổi, dù sao thì cậu ấy cũng đã nghỉ việc ở Bangkok, có lẽ là về ở lâu dài."

Champ nghĩ cũng không thèm nghĩ đã nói luôn, Tharn nghe những lời này, sắc mặt trong phút chốc tái mét, cậu thiếu chút nữa đã quên hiện thực này.

Cậu ấy cũng có bố mẹ cần phải chăm sóc, nếu như cậu ấy nhân cơ hội này trở về nhà ở lâu dài luôn thì sao?

Trước đây, Type không hề nói tại sao cậu ấy lại ở lại Bangkok làm việc, nhưng cậu biết, nếu như không phải vì cậu, Type cũng sẽ không chọn ở lại Bangkok sinh sống làm việc, mà bây giờ…có lẽ là cậu ấy đã không còn lý do gì để ở lại nữa rồi.

Sự thật này cơ hồ quật ngã Tharn!

Type, mày muốn tao đợi bao lâu? 1 tuần? 1 tháng? hay là…chờ đợi không thời hạn?

------------------------------

Đôi lời của bạn trans:

Phần truyện mình dịch ở đây mình chỉ đăng ở mỗi tài khoản Wattpad này, hoàn toàn chưa đồng ý cho ai bê đi ở bất kỳ trang nào khác. Nếu như truyện của mình bị đăng lên mấy web tổng hợp truyện mình còn có thể hiểu được, vì dù sao những web đó truyện bị sao chép để đăng lên không phải là ít, không ít web mang tiếng chuyên ăn cắp, mình cũng chỉ đành xem như số mình đen. Nhưng mình không hiểu được sao lại có người copy lại đăng lên Wattpad??? Mình dịch truyện phi thương mại, mình không được đồng nào, mọi người góp ý lỗi dịch hay diễn đạt cho mình là mình đã được lợi lắm rồi, mọi người đọc cũng không tốn xu nào, đơn giản cho vào danh sách lưu lại truyện là xong. Nếu đã muốn lưu giữ truyện, sao không copy lưu lại cho riêng mình? Cả nghìn lượt đọc thì cũng đâu có làm bạn giỏi lên miếng nào nếu không phải tự bản thân làm ra?

Về việc dịch truyện, bất cứ ai muốn lấy bản raw thì chỉ cần ibx mình sẽ gửi link wechat, vì bản mình lưu mình có kèm chú thích những từ/cụm t�� mình không biết phải tra nghĩa nên không tiện gửi cho mọi người.

Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã ủng hộ bản dịch của mình, dù rằng nhiều lúc mình dịch xong đọc cũng thấy kiểu không xuôi (+_+)