Lam Thiên Vũ nóng nảy -----
"Bọn chị chỉ đánh đàn, ca hát, ngay cả khiêu vũ cũng không, có gì mà nguy hiểm? Ngày nào cũng ngồi buồn ở nhà, thật sự nghẹn khuất, hiện giờ vất vả lắm mới có thể thực hiện giấc mơ của mình, đồng thời lại còn có thể giúp đỡ gia đình, đây mới là chuyện quan trọng nhất, tâm trạng chị tốt, thai nhi tự nhiên cũng khỏe mạnh."
"Nhưng mà. . . . . ."
"Không nhưng gì cả." William Phỉ Nhi không có kiên nhẫn giải thích với Triệu Quân, cô nàng bám lấy ghế lái, hung dữ cảnh cáo, "Tôi nói cho anh biết, anh mà dám nói ra, tôi sẽ nói xấu anh trước mặt Kiều Tinh, để cô ấy đá anh đi."
Triệu Quân cứng miệng, khóc không ra nước mắt.
"Ây dà, anh đừng có trưng vẻ mặt đó." William Phỉ Nhi nhìn anh ta như vậy, giọng lại mềm xuống, "Trước khi ra quyết định chúng tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng, không có vấn đề gì, anh không cần có tư tưởng lạc hậu như vậy."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com