Dạ Diễm về nhà với tốc độ nhanh nhất mà vẫn chậm mất mười phút. Đi vào phòng khách, Dạ lão thái gia vẫn đang ngồi ở sô pha, trừng mắt nổi giận quát:
"Mày còn biết trở về?"
"Chỉ là chậm có mười phút thôi mà ông nội, có cần phải tức giận vậy không?" Dạ Diễm liếc nhìn, nhanh chóng đi vào trong.
"Có mười phút thôi hả." Dạ lão thái gia gõ cây gậy xuống sàn nhà:
"Nếu Thiên Vũ không ngăn ta, ta đã sớm đi ra ngoài bắt ngươi về."
Dạ Diễm không nói gì, nhìn thẳng vào Lam Thiên Vũ. Cô lạnh lùng im lặng pha trà, bưng lên một ly cho Dạ lão thái gia:
"Ông nội, nếm thử chút trà cháu pha có ngon không ạ."
Dạ lão thái gia nhấp một ngụm, thốt lên:
"Không tệ chút nào, Thiên Vũ, ta cùng không ngờ tài nghệ pha trà của cháu tốt như vậy."
"Đã lâu rồi cháu không pha trà, ngày trước khi cha cháu còn sống, cháu đã được học từ ông ấy." Lam Thiên Vũ mỉm cười, đứng dậy nói:
Support your favorite authors and translators in webnovel.com