Lôi Liệt thấy William Phỉ Nhi sắp đi, vội vàng gọi cô: "Phỉ Nhi, em đi đâu?"
William Phỉ Nhi không để ý tới anh, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh...
Sophie vội vã đuổi theo.
"Phỉ Nhi, Phỉ Nhi..."
Lôi Liệt gọi theo mấy lần, William Phỉ Nhi vẫn đóng cửa phòng lại, dường như không nghe thấy tiếng anh gọi. Lôi Liệt lo lắng, lập tức ngồi dậy, muốn đuổi theo Phỉ Nhi. Mạc Nhu vội vàng ngăn anh lại: "Anh đừng lộn xộn nữa, anh bị thương nghiêm trọng như thế, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
"Cô đừng can thiệp vào chuyện của tôi." Lôi Liệt buồn bực quát, "Cô đi cho, cô ở đây Phỉ Nhi sẽ không thoải mái, sẽ khiến cô ấy hiểu lầm tôi."
"Anh vẫn để ý tới cảm nhận của cô ta như vậy?" Mạc Nhu đau lòng nhìn anh, "Cô ta không thoái mái trong lòng, vậy còn em? Lẽ nào lòng em thoải mái? Nếu như cô ta thật sự để ý tới anh, quan tâm anh, cô ta sẽ không dở chứng với anh lúc anh đang bị thương."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com