"Sư phụ…A…!"
Cảm giác thân thể vừa vui sướng vừa đau khổ, cách nhau một vách tường, giọng nói trầm thấp nhưng vang vọng như pháo cuồn cuộn không ngừng lọt vào lỗ tai và trí óc của Tô Hồng.
Lần đầu tiên hắn biết, tiểu đồ đệ của mình lại còn có thể phát ra loại âm thanh khàn khàn khiến người khác ngứa cả lỗ tai như vậy.
Vẻ mặt của hắn biến hóa thất thường, eo lưng thẳng tắp hoàn toàn cứng ngắc, dường như đã quên đi mấu chốt phương thức hoạt động của mình như thế nào.
Bên trong vách tường cuối cùng truyền ra một tiếng thở dốc hung mãnh nhưng thoải mái, Tô Hổng suy đoán hẳn là đứa bé này đã xong việc rồi.
Rốt cuộc là mình có đi vào không đây…Không được không được, hắn sẽ rất xấu hổ.
Nhưng cứ thế dẹp đường về phủ…vậy cũng quá túng quẫn đi, lẽ nào đến đây chỉ để đi xem một người tái hiện phân cảnh đoạn Xuân Cung sao?
Support your favorite authors and translators in webnovel.com