Sáng hôm sau, Lâm Thiên Hạo đen mặt vừa ra khỏi cửa động phủ đã nhìn thấy hơn ba mươi con khôi lỗi. Điều này lập tức khiến cho da đầu của hắn run lên... Hắn nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới xoay người trở lại động phủ. Sau khi sửa sang lại một phen thì đi ra lần nữa, cắm đầu chạy thẳng không quay đầu lại.
Hắn không muốn tiếp tục ở lại đây giằng co với Vương Bảo Nhạc. Hắn cũng nhìn ra mình thế này đúng là đang lãng phí thời gian. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Vương Bảo Nhạc sẽ không bị gì nhưng mình nhất định sẽ bị chậm trễ việc tu luyện, mặt pháp binh cũng bị trì hoãn.
Vương Bảo Nhạc phát hiện Lâm Thiên Hạo lại thu dọn đồ đạc bỏ đi thì lập tức sốt ruột, chạy ra ngoắc khí thế. Vốn định khuyên Lâm Thiên Hạo quay về nhưng hắn ta vừa nhìn thấy hắn thì lại bước nhanh hơn.
"Aiz, vật thí nghiệm tốt biết mấy đã đi mất rồi..."
Vương Bảo Nhạc có phần buồn bực, nhìn bóng lưng của Lâm Thiên Hạo biến mất, lúc này mới bất đắc dĩ quay lại trong động phủ.
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com