Vương Bảo Nhạc ra tay quá nhanh, đám người xung quanh căn bản không kịp phản ứng tới, Hoàng Quý cũng ngây ra. Ngón tay của gã thanh niên chi nhánh Bạch Lộc đã bị Vương Bảo Nhạc bẻ mạnh, cơn đau đớn xé tim gan lập tức truyền ra khắp toàn thân của hắn.
"Á, buông ra! Buông ra!!"
Gã thanh niên lập tức hét thảm, đời này hắn chưa từng trải qua cơn đau nào như thế. Lúc này, thân thể của hắn cũng không tự chủ được mà khụy xuống.
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, hắn cảm thấy mình không chủ động chọc đến ai là đã khiêm nhường lắm rồi nhưng đối phương tự dưng lại đến mỉa mai hắn như thế.
Việc này khiến hắn không sao nhịn được, nên trừng mắt quát to.
"Mau đi, đừng có làm phiền các bạn học khác vào bí cảnh. Mau gọi ba ba đi!"
Thanh niên kia đau tái mặt, muốn giãy ra nhưng tay của Vương Bảo Nhạc lại cứng như gọng kìm, sức lại mạnh, thêm hạn chế khi khớp tay bị bẻ khiến cho gã thanh niên kia đau đớn vô cùng, nhưng mãi mà không thoát ra được.
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com