Nghe vậy, Trạc Thế Giai ở trên mặt đất vùng vẫy đứng dậy. Cô đeo một chiếc ba lô căng phồng, đầu tóc bết lại bù xù, nhếch nhác, người vừa hôi vừa thối. Cô tức nổ phổi nhìn Hộ Pháp, hỏi:
"Tôi quen anh à? Anh làm gì thế? Anh muốn làm gì hả???"
Tô Tô đứng phía sau Trạc Thế Giai, bị chiếc ba lô cô đeo trên lưng vút qua, vội lùi sau hai bước, nói cảm ơn với Hộ Pháp, "Không cần đâu, cảm ơn anh."
Sau đó, cô chọt lưng Trạc Thế Giai, "Là cháu, cháu quen cô."
Trong cuộc chiến ác liệt giữa con người và zombie, Trạc Thế Giai bất thình lình quay đầu, chiếc ba lô khổng lồ sau lưng đập vào người Hộ Pháp. Anh ta tiện thể lùi ra, để lại Trạc Thế Giai và Tô Tô đứng trong cảnh tượng như địa ngục, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Cháu…" - Trạc Thế Giai chần chừ, nhìn Tô Tô sạch sẽ trắng trẻo mịn màng: "Tô gì nhỉ… Tô Tô?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com