webnovel

Chương 31: Diệt khẩu

Editor: Nguyetmai

Tìm được chỗ che chắn xong Kelly mới dám thở dốc, trên mặt bị một đường đạn sượt qua, máu và mồ hôi trộn lẫn đang thi nhau nhỏ xuống.

Chỉ suýt chút nữa thôi là hắn ta đã giống như đồng đội mình, chết một cách đột ngột dưới làn mưa đạn.

"Đó là thứ quái vật gì thế?!"

Tên tóc dài run sợ gào lên, sắc mặt tái nhợt như giấy, vết thương trên bụng gã đang không ngừng rỉ máu.

Trong bóng đêm, hai điểm sáng màu đỏ như ẩn như hiện, tựa mãnh thú đang tìm con mồi để cắn nuốt. Dưới ánh mắt kinh hãi của Kelly và tên tóc dài, Biệt Kích 1.0 dần lộ diện. Mười ngón tay vẫn còn đang tỏa khói súng, tạo hình trông rất đần độn, thật sự khó để có thể liên tưởng đến cỗ máy giết chóc vừa rồi.

"Người máy ư?!"

Kelly trợn to mắt.

Hắn thật sự hối hận vì đã không tin tưởng trực giác của chính mình, hậu quả của một lần sơ suất chính là khiến cả đội gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.

Giờ nên làm gì đây? Trong đầu Kelly nảy sinh ý đồ rút lui, tiền có thể kiếm lại được nhưng mạng mà mất thì sẽ chẳng còn cái quái gì nữa.

Sau khi tên tóc dài trải qua khoảnh khắc hoảng sợ thì trở nên cực kỳ phẫn nộ, hắn ta tức giận hét lớn, tay không ngừng xả đạn về phía Biệt Kích 1.0: "Chết đi, mày chết đi cho tao…"

Leng keng leng keng, lớp kim loại vỏ ngoài của Biệt Kích 1.0 bị đạn bắn phá đến mức biến dạng. Kelly và một đội viên khác thấy cảnh này thì vội vàng gia nhập đoàn phản kích.

[Sản phẩm cơ giới của bạn [Biệt Kích 1.0 (kiểu bánh xích) mất 14 điểm áo giáp...]

[Sản phẩm cơ giới của bạn [Biệt Kích 1.0 (kiểu bánh xích) mất 17 điểm áo giáp...]

...

Giáp của Biệt Kích 1.0 được làm từ vật liệu bình thường, không thể chịu được áp lực do đạn bắn, áo giáp bị giảm điểm hệt như nước chảy. Sau hai băng đạn của kẻ địch thì cuối cùng nó cũng đổ gục, trở thành một đống sắt vụn.

Chẳng làm thế nào được, dù sao tài nguyên có hạn, Hàn Tiêu cũng không thể trang bị cho Biệt Kích 1.0 thêm nhiều loại vũ khí hơn được.

"Hừm, sao Cục 13 vẫn chưa hành động nhỉ."

Hàn Tiêu thầm nghiến răng, anh không tin đội đặc công đang âm thầm theo dõi trận chiến lại có thể để cho đám linh đánh thuê này tiếp tục hành động ngang ngược như vậy mãi.

Quả nhiên anh không chờ lâu lắm thì đã thấy tiếng giày quân đội nhanh chóng lại gần. Chỉ nghe tiếng bước chân thôi cũng đủ tưởng tượng ra một đám quân nhân vũ trang đầy đủ, bình tĩnh và chính xác.

"Tất cả bỏ vũ khí xuống!"

Có người trong bóng đêm lớn tiếng hô lên, giọng điệu vô cùng cứng rắn.

"Chúng ta nhanh rút lui thôi."

Lòng Kelly có dự cảm bất an.

Tên tóc dài vẫn còn đang phát điên, gã bắn nốt những viên đạn cuối cùng vào Biệt Kích 1.0 nay đã trở thành sắt vụn cho hả giận rồi mới đáp: "Được, chúng ta đi thôi."

Đúng lúc này Hàn Tiêu lại điều khiển Biệt Kích 1.0 đứng dậy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận nơi bọn lính đánh thuê đang ẩn náu. Vị trí ngực của người máy Biệt Kích dậy lên ánh lửa rồi nổ tung, âm thanh đùng đoàng không ngừng truyền tới.

Sóng xung kích và hoa lửa khuếch tán ra bốn phía khiến bụi đất bay mịt mù, xung quanh nháy mắt trở thành biển lửa đỏ rực.

Tự nổ!

Ngọn lửa đỏ cam chiếu sáng cả màn đêm đen!

Cách vòng chiến mấy chục mét, Lý Huy thuộc tổ đặc công bị tiếng nổ mạnh làm cho giật nảy mình.

"Chết rồi."

Phùng Quân thầm mắng, cấp trên ra lệnh đừng để chuyện này gây ra náo động quá lớn, giờ đứng cách mấy cây số cũng có thể thấy ánh lửa ngập trời. Ông ta thậm chí đã đoán được cả tiêu đề các bài báo ngày mai rồi đây.

Từ lúc Hàn Tiêu và Ly Miêu nảy sinh xung đột thì mọi chuyện đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm khống chế của họ. Tiếng súng ầm ầm rõ ràng đã khiến rất nhiều dân thường chú ý, mà lúc ấy tiểu đội đặc công vẫn không hề hành động. Đám người Lý Huy không thể không tuân mệnh cấp trên, chờ đợi trong lo âu.

Đợi tới khi cả tiểu đội xông vào chiến trường thì các đặc công muốn ra tay ngay lập tức để làm suy yếu ảnh hưởng của chiến cuộc. Chẳng ngờ, đúng lúc này người máy Biệt Kích lại tự nổ khiến kế hoạch của họ vỡ tan tành.

Tên tóc dài và một đội viên khác bị nổ banh xác, mặt mày Kelly đã xám ngoét. Hắn đã bị phương thức chiến đấu của Hàn Tiêu làm cho hoảng sợ đến không thốt nổi lên lời, lúc bình tĩnh lại mới vội quay đầu chạy trốn.

Hàn Tiêu lắc đầu rũ cát đất cho rơi xuống, không hề tỏ ra tiếc rẻ gì hết.

Phương thức chiến đấu của hệ cơ giới vốn dựa vào tiêu hao các loại máy móc như thế. Anh có bản vẽ trong tay, có đủ nguyên vật liệu là có thể chế tạo lại, chỉ cần thu hoạch được điểm kinh nghiệm khi chế tạo là đã lời rồi, nói chi đến còn giết được thêm vài người.

Lý Huy chỉ có thể dồn cơn tức lên Kelly, hắn cách thật xa ngắm bắn, sát khí tỏa ra bốn phía.

"Muốn cướp mục tiêu của mình à?"

Chân mày Hàn Tiêu cau lại, phải giết sạch đám lính đánh thuê kia mới có thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu. Nếu Kelly bị những người khác giết thì mọi cố gắng của anh chẳng khác nào dã tràng xe cát biển Đông cả.

Vừa nghĩ thế, Hàn Tiêu đã lập tức hành động, anh chạy một vòng cung, tránh đi đám Lý Huy, rồi chặn ngay phía trước đường trốn của Kelly.

Hắn ta hoảng hốt khựng lại, chỉ thấy khí thế trên người Hàn Tiêu và lúc bình thường tựa như là hai người hoàn toàn khác biệt, trong lòng hắn dâng lên mối nguy cực kỳ lớn.

"Mày tìm chết rồi!"

Kelly nghiến răng giơ súng lên.

Ngay khoảnh khắc ngón tay sắp bóp cò súng thì Hàn Tiêu đã quay phắt người, trọng tâm dồn xuống hai chân, cả người nhanh nhẹn né trái tránh phải, giống như cách di chuyển trong Boxing, nhẹ nhàng mà mơ hồ hệt một bóng ma, mau chóng rút ngắn khoảng cách với đối phương.

Kelly hoang mang nổ súng, nhưng tất cả viên đạn bắn tới đều bị Hàn Tiêu né được hoặc là bị cánh tay máy chặn lại.

"Một viên cũng không trúng sao?!"

Kelly không dám tin vào những gì trước mắt, hắn ta đã nắm rõ tố chất cơ thể của Hàn Tiêu, cùng lắm chỉ như một lính đánh thuê bình thường, còn lâu mới đạt tiêu chuẩn của siêu năng giả, không thể nào nhanh hơn đường đạn được. Điều này đã chứng minh Hàn Tiêu có thể đoán trước được từng góc độ khi hắn nổ súng, chỉ có những chiến sĩ siêu hạng từng trải trăm trận mới có kinh nghiệm khủng khiếp như thế. Cho dù trong cuộc đời lính đánh thuê đi khắp bốn phương của hắn cũng chỉ từng gặp hai đến ba tên lính đánh thuê đạt tới trình độ này mà thôi!

Hàn Tiêu cười lạnh, so sánh với năm đó từng điều khiển cơ giáp tránh né hàng nghìn đạn pháo như thiên la địa võng của kẻ địch thì trình độ của đối phương lúc này chẳng khác nào một bữa sáng với anh.

Tất cả đạn đều bắn hụt, Kelly vội lùi lại phía sau, luống cuống đổi băng đạn mới, nhưng Hàn Tiêu lúc này đã áp sát hắn. Trong nháy mắt, sắc mặt hắn lộ rõ sự hoảng sợ tới tột độ.

Hàn Tiêu thẳng lưng, gân cốt cũng kêu lên răng rắc, sức lực hai chân lúc này dồn hết lên tay trái, cánh tay máy vung ra một cú đấm cực mạnh!

Sự kết hợp hoàn mỹ giữa sức người và sắt thép!

"Siêu tải trọng!"

Thanh âm pít tông và bánh răng va chạm nghe rõ mồn một, ống khói phun ra từng luồng khói đen đặc, công suất nháy mắt tăng lên hơn 30%, nắm đấm kim loại mạnh mẽ nện thẳng giữa mặt Kelly.

Bạo kích!

Lực lượng nghiền ép!

Mặt Kelly bị đấm nát nhừ, chất lỏng đỏ tươi văng ra khắp nơi.

Một đấm giết người!

Đợi tới khi đám người Lý Huy chạy đến thì cảnh tượng hiện ra trước mặt họ là thế này:

Thi thể Kelly mềm nhũn gục xuống đất, xơ xác giống như một con rối gỗ bị chặt đứt dây. Còn mặt mũi Hàn Tiêu thì dính đầy máu tươi, ánh lửa kéo thành bóng đen trên khuôn mặt vô cảm của anh. Lớp vỏ kim loại cánh tay máy bên tay trái dính đầy máu thịt, từng giọt máu nóng bỏng nhỏ xuống mặt đất dưới chân.

Đám đặc công của Cục 13 dù đã trải qua nhiều trận đánh nhưng ai nấy đều sợ tới run người.

[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ cấp E [Truy sát], đạt được 10000 điểm kinh nghiệm.]

[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu: giết chết sáu gã truy binh, đạt được kỹ năng "Thẻ thăng cấp kỹ năng (cơ bản)", đồng ý nhận hay không?]

"Không."

Giờ không phải là thời cơ tốt để nhận phần thưởng.

"Không được nhúc nhích!"

Lý Huy như thể vừa tỉnh mộng, vội vàng giơ súng lên.

Sắc mặt Hàn Tiêu vẫn không thay đổi, anh cởi cánh tay máy động lực ra, sau đó bình tĩnh giơ hai tay lên trời. Hai tên lính đặc công nhanh chóng bước tới, trùm một túi vải đen che mắt anh lại.

Tầm mắt trở nên đen kịt, Hàn Tiêu chỉ cảm thấy bị người lôi đi, trong lòng anh biết vậy là mình sắp được đưa tới Cục 13 rồi.

Cuối cùng cũng chờ được mấy người!

Phùng Quân nhìn chiến trường, trợn mắt hít sâu: "Sáu tên lính đánh thuê bị cậu ta giết sạch, cậu ta dựa vào những máy móc này để chiến đấu sao?"

Sắc mặt Lý Huy cực kỳ nghiêm túc, nói: "Mang tất cả linh kiện của Hàn Tiêu còn sót lại ở đây về, báo bên cảnh sát giải quyết các chuyện về sau cho tốt vào."

Nói xong đoàn người áp giải Hàn Tiêu lên xe, đi thẳng một mạch, tới nhanh mà đi còn nhanh hơn. Tựa như họ chỉ là một đám người qua đường đi mua nước tương, căn bản chẳng có đất mà dụng võ khiến tổ đặc công đều nghèn nghẹn trong lòng.

Hàn Tiêu ngồi ghế sau, bị kẹp giữa hai tên đặc công, dù không nhìn thấy gì nhưng anh có thể cảm giác được ánh mắt của tất cả các đặc công trên xe đều đang hướng về phía mình.

Dưới lớp túi vải đen, anh nở một nụ cười quái dị.

Dù hơi lệch lạc một chút, nhưng tới giờ này mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Trên xe không ai nói lời nào, sự yên lặng khiến bầu không khí khẩn trương càng thêm lan tràn, chỉ có tiếng bánh xe ma sát mặt đường thỉnh thoảng lọt vào tai.

Đội của Lý Huy nhận được lệnh, trước khi tới đích không được phép nói chuyện với mục tiêu. Nhưng ngược lại, sự bình tĩnh hiếm có của Hàn Tiêu lại khiến họ phải sửng sốt, giống như thể anh đã đoán được sự có mặt của họ từ sớm vậy.

...

Ly Miêu nhìn đám tay chân thương vong thảm trọng, sắc mặt đen sì.

"Mang máy tính lại đây cho tao!"

Vừa đăng nhập mạng của thế giới ngầm xem thử, nhấn vào mục treo giải thưởng, y đã thấy ảnh Hàn Tiêu hiện ra trước mắt.

"Số 0, giải thưởng một triệu, người treo thưởng là tổ chức Manh Nha?!"

Sắc mặt Ly Miêu thay đổi trong chớp mắt, hai tay run lên bần bật, máy tính bị hất văng xuống đất.

Mẹ nó, lại đúng là tội phạm bị treo thưởng thật! Hơn nữa còn là tội phạm do người cầm đầu thế giới ngầm, tổ chức Manh Nha treo thưởng nữa chứ!

Nếu biết Hàn Tiêu là nhân vật nguy hiểm nhường này từ đầu thì sao y dám ra tay đường đột như thế!

Mã Kiệt và tên tóc vàng hồng hộc chạy tới, trợn mắt há mồm nhìn bãi chiến trường trước mắt, ai cũng sợ đến run người.

Ly Miêu thấy mặt họ đã tức điên lên, y đá văng Mã Kiệt xuống đất, miệng không ngừng gào: "Mẹ nó, đều tại mày hết! Tao không tha cho mày đâu!"

Mã Kiệt đau đớn ôm bụng, cuộn người run rẩy như một con chim cút, tới giờ ông ta vẫn chưa biết bản thân rốt cuộc mắc tội gì.

Đột nhiên tiếng còi xe cảnh sát hú liên hồi, bảy tám chiếc xe chặn tất cả các lối ra, một đám cảnh sát mặc áo chống đạn ào ào xông vào trong.

"Hừ, đám đần độn lúc nào cũng tới trễ này."

Ly Miêu chỉnh trang lại quần áo, trong mắt y thì chính mình mới là người bị hại. Hơn nữa, trong khu Bảy này, y cũng có quan hệ không đơn giản với bên phía Cục cảnh sát, thế nên chẳng có gì mà hoảng hốt cả.

Nhưng không để Ly Miêu kịp mở miệng thì đám cảnh sát vũ trang tận răng đã nhanh chóng đẩy ngã y xuống đất rồi còng tay lại ngay.

Ly Miêu ngẩn ra, giãy giụa hô: "Các người làm gì thế, tôi mới là người bị hại cơ mà? Tôi có quen với cấp trên đấy..."

"Đừng phí sức nữa."

Viên cảnh sát đè y xuống bình thản đáp: "Lệnh của Cục 13."

Hai mắt Ly Miêu trợn trừng như muốn rớt ra ngoài, Cục 13 chỉ quản lý những chuyện lớn gây nguy hại cho quốc gia sao giờ lại đi đối phó với một kẻ bình thường như mình chứ? Chắc chắn là mình đã bị cuốn vào chuyện gì nghiêm trọng rồi. Trong đầu Ly Miêu bỗng bật ra bóng dáng Hàn Tiêu, y không thể nghĩ đến bất cứ khả năng nào khác được nữa.

Cục 13 lại làm hậu thuẫn cho Hàn Tiêu sao?

Bỗng nhiên một ý tưởng rõ ràng hơn hiện ra trong đầu y.

Kẻ phản bội Manh Nha... Cục 13... Tinh Long... Tình báo...

Lúc này Ly Miêu mới bừng tỉnh.

Đây là bịt đầu mối!

Từ giây phút Hàn Tiêu cố tình cởi khẩu trang trước mặt y thì kết quả đã được định sẵn rồi.

Là một cái bẫy!

Ly Miêu dù cố đến mấy cũng không thể giữ tỉnh táo được nữa, người y run lên bần bật, lửa giận và sợ hãi hoàn toàn đánh bật lý trí.

"Hàn Tiêu! Con bà nhà mày!!"

Mã Kiệt bên cạnh đã hoàn toàn bị cảnh tượng trước mặt dọa cho hôn mê, miệng sùi bọt mép, mềm nhũn gục xuống đất từ lúc nào.