webnovel

Chương 30: Uy lực của Biệt Kích

Editor: Nguyetmai

Những viên đạn lao tới từ phía chính diện đập vào cánh tay máy phát ra tiếng keng keng, độ bền của cánh tay máy giảm xuống nhanh chóng, có một viên đạn lạc đã sượt qua vai Hàn Tiêu, mang đi 16 điểm sinh mệnh của anh. Hàn Tiêu cảm thấy đau đớn nhưng không để ý nhiều. Sức chịu đựng của anh rất cao, cơ bắp cũng rắn chắc. Đạn có găm vào thịt cũng không thể đi sâu hơn được nữa. Tiếp đó, một dòng máu tươi dần dần loang ra áo của Hàn Tiêu.

Cánh tay máy nặng nề nện lên ngực một tên lâu la phát ra một tiếng trầm đục, lồng ngực của gã lõm xuống, chết không kịp ngáp. Hàn Tiêu kéo một tên khác ra làm khiên thịt. Lúc này, bốn tên đứng sau Ly Miêu mới đứng lên nổ súng. Tất cả đạn đều bắn vào chiếc khiên thịt, tên lâu la đen đủi lập tức trở thành một cái sàng thủng lỗ chỗ.

Lưng Hàn Tiêu chạm vào cánh cửa, anh bắt đầu bùng nổ một sức mạnh vô cùng lớn kéo phăng khóa cửa. Rầm một tiếng, cửa phòng bay ra ngoài, ốc vít rơi leng keng xuống đất như những tiểu tinh linh kim loại đang nhảy múa. Hàn Tiêu lập tức lao ra ngoài.

"Đuổi theo!"

Ly Miêu gào thét, tiếng bước chân dồn dập vang lên khắp bãi phế liệu. Mấy chục tên lâu la đang tuần tra xung quanh nghe được tiếng súng nổ thì lập tức lao tới.

Bãi phế liệu Crow là hang ổ của Ly Miêu, nơi nơi đều là kẻ địch của Hàn Tiêu, anh liên tục bị chặn lại. Hàn Tiêu gặp phải một đám đàn em của Ly Miêu cản đường. Không tiếc độ bền của cánh tay máy giảm xuống thêm hai mươi điểm, anh hung hãn đập chết đối phương rồi cướp lấy súng.

Đã có biện pháp tấn công từ xa, Hàn Tiêu lập tức thoát khỏi thế yếu của việc cận chiến. Tay phải anh cầm súng ngắn, luôn luôn trong trạng thái sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào. Tay trái có cánh tay máy động lực cầm súng có phụ trợ khả năng ngắm bắn. Anh hạ thấp người tiến lên, sử dụng động tác chiến thuật tiêu chuẩn để có thể phản ứng một cách nhanh nhất.

Có kỹ năng "Bắn tỉa cơ bản", cộng thêm kỹ thuật bắn chính xác của "Bắn tỉa chính xác", không quá hai phát bắn là anh đã có thể giết chết kẻ địch. Phản ứng của Hàn Tiêu rất nhanh, anh luôn ra tay nhanh hơn đám người kia, mỗi một phát đạn sẽ cắt ngang được thế tấn công của địch. Sau đó ngay lập tức giơ cao súng bắn, một phát súng này sẽ lập tức bắn nổ đầu đối phương. Khoảng cách giữa hai phát bắn không quá 0,5 giây, chuẩn xác, nhanh chóng, không có một phát trượt nào. Nếu có nhiều người vây quanh, Hàn Tiêu sẽ lăn lộn, tránh né rất dễ dàng, anh còn có thể vừa né tránh vừa phản kích bắn giết địch. Hạn chế duy nhất của anh là lượng đạn trong tay, mỗi lần giết chết một đợt kẻ địch, anh sẽ phải tìm kiếm đạn dư trên xác chết để bổ sung. Đây gọi là lấy chiến tranh để nuôi chiến tranh. Những nơi anh đi qua, xác chết nằm la liệt, vết máu loang lổ nhìn mà giật mình.

Ly Miêu sợ hãi, chỉ một người mà đã dễ dàng giết hơn hai mươi tên đàn em của y rồi!

Nhưng số lượng đàn em của y đúng là rất nhiều, chúng tuôn ra từ bốn phương tám hướng, dần dần khép lại vòng vây, dùng hỏa lực áp chế để Hàn Tiêu không thể ngóc đầu lên được.

Hàn Tiêu trốn ra phía sau một chiếc xe con đã bị vứt đi, mấy chục nòng súng phun ra ánh lửa chập chờn trong đêm tối. Tiếng đạn bắn trúng lô cốt che chắn vang lên không ngớt làm anh thậm chí không nghe thấy nổi tiếng thở dốc của mình. Hàn Tiêu chỉ có thể phản kích từng đợt lẻ tẻ mà thôi.

"Cũng may đây là địa bàn của mình, nó có giỏi đánh nhau cũng chỉ có một mình thôi, sớm muộn rồi cũng bị tóm gọn."

Ly Miêu cảm thấy vững tâm hơn hẳn, chờ tới khi bắt được Hàn Tiêu rồi, y muốn khiến Hàn Tiêu hối hận về việc đã được sinh ra trên thế giới này.

Đang nghĩ vậy thì một chuyện ngoài ý muốn bất chợt phát sinh.

Pằng pằng pằng, tiếng súng tiểu liên dồn dập vang lên như cuồng phong mưa bão, sát khí từ bên cạnh chiến trường càn quét tới, lập tức quét sạch một đám người như liềm đang gặt lúa. Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp nơi.

Tiểu đội Thứ Phong xé màn đêm xông vào chiến trường. Mỗi người cầm trong tay một khẩu súng tiểu liên, vừa chạy vừa né tránh, tiến lùi có trật tự. Dựa vào thân thủ nhanh nhẹn kia là đủ để biết họ là những kẻ dạn dày kinh nghiệm chiến đấu. Đàn em của Ly Miêu thậm chí không kịp tổ chức nổi một đợt phản kích ra trò đã bị đánh chạy tan tác.

"Đám lính đánh thuê này nhảy từ đâu ra vậy?"

Ly Miêu hoảng hốt, y vẫn ngỡ nhóm lính đánh thuê này tới là để giết mình. Có lẽ đám người này đang rình rập địa bàn của y, cũng có lẽ là đến để báo thù.

Vào lúc Ly Miêu đang suy nghĩ mông lung thì những gì xảy ra tiếp đó khiến y thực sự đần mặt ra. Đám lính đánh thuê với khí thế hung hăng đột ngột quay đầu, lao thẳng về phía Hàn Tiêu, chẳng thèm nhìn y lấy một giây.

Mục tiêu của đội lính đánh thuê giết người không chớp mắt này là Hàn Tiêu?

Mắt Ly Miêu trợn trừng trừng.

Những kẻ sống trong thế giới ngầm đều hiểu một điều rằng, chỉ cần nhìn vào kẻ thù của một người là có thể biết được đẳng cấp của người đó. Đám lính đánh thuê này không sợ nguy hiểm mà hành động ngay giữa Tây Đô, vậy chắc chắn kẻ đứng sau sẽ trả một mức thù lao xứng đáng cho những nguy hiểm mà họ phải đối mặt. Hàn Tiêu không phải kẻ tầm thường!

Ly Miêu nhớ tới những lời Hàn Tiêu từng nói.

"Anh có thể bật máy tính lên xem thử đi, vào mạng của thế giới ngầm ấy, thử tìm mục treo thưởng mới nhất xem nào."

Chẳng lẽ Hàn Tiêu lúc ấy đang nói thật?

Vậy thì rốt cuộc người này có lai lịch gì đây?!

...

"Tiếng súng máy."

Hàn Tiêu vểnh tai nghe, cuối cùng thì mục tiêu của nhiệm vụ cũng xuất hiện rồi. Nương theo ánh lửa phát ra từ họng súng, anh xác định vị trí của tiểu đội Thứ Phong.

"Cách ba trăm mét về phía tây, sáu người, sáu khẩu súng tiểu liên."

Hàn Tiêu mau chóng tính toán, hỏa lực của địch rất mạnh, nếu lấy cứng đối cứng thì chắc chắn anh là người chịu thiệt.

"Cũng may là mình cẩn thận đề phòng, mang theo Biệt Kích 1.0"

Hàn Tiêu cảm thấy thật may mắn, anh lấy một chiếc điều khiển từ xa có gắn màn hình từ trong túi áo ra. Đây là dụng cụ điều khiển của Biệt Kích 1.0 do tự tay anh chế tạo. Chip của Biệt Kích 1.0 là một món hàng thông thường anh mua ở trung tâm mua sắm. Kỹ thuật quá mức thô sơ, chỉ cần nhập chương trình đơn giản vào là có thể chế tạo điều khiển từ xa.

Anh nhấn mở nguồn điện, tiếng dòng điện chuyển động vang lên trong hai giây. Hai mắt của người máy là thiết bị kết nối với dụng cụ điều khiển, những gì nó nhìn thấy sẽ được truyền về màn hình. Lúc này, trên màn hình thông báo "Vượt qua phạm vi điều khiển", như vậy đợt chiến đấu khi nãy đã khiến anh vượt ra khỏi phạm vi năm mươi mét.

Hàn Tiêu đứng phắt dậy, anh nương theo bóng đêm để chạy về đường cũ. Súng tiểu liên của tiểu đội Thứ Phong lập tức quét tới.

Hàn Tiêu chạy như bay, anh dùng những phế phẩm la liệt khắp nơi để làm chướng ngại, sử dụng rác thải cỡ lớn làm lá chắn để vượt qua mưa bom bão đạn.

"Chết tiệt, nơi này có quá nhiều lô cốt che chắn cho hắn!"

Tên đàn ông tóc dài của tiểu đội Thứ Phong mắng thầm một câu rồi mau chóng đổi một băng đạn: "Hắn chạy còn nhanh hơn cả thỏ."

Vốn dĩ tiểu đội Thứ Phong định ám sát Hàn Tiêu, nhưng chẳng ngờ Hàn Tiêu lại đánh nhau với Ly Miêu. Ngẫm ra thì có thể sử dụng lý do xã hội đen thanh toán nhau để che đậy mục đích của chúng, vậy nên tiểu đội Thứ Phong mới ngang nhiên xuất hiện thế này.

"Hắn đang chạy trối chết rồi, mau mau đuổi theo giải quyết hắn đi!"

Kelly quát.

Sau đợt càn quét vừa rồi, sĩ khí của đám đàn em Ly Miêu đều sụp đổ. Chúng chạy trốn tán loạn, vậy nên không còn một kẻ nào gây ảnh hưởng tới hoạt động của Thứ Phong. Hơn nữa, thấy Hàn Tiêu chật vật chạy trốn như vậy, tiểu đội Thứ Phong lại càng không sợ hãi, trở nên mạnh dạn hơn hẳn.

Hàn Tiêu vừa chạy vội vừa cố gắng rụt đầu xuống, một sợi tóc của anh bị đạn lạc bắn đứt. Anh chạy như xé gió, trượt một cái, vượt qua hai xác xe bỏ đi, lập tức trốn phía sau lô cốt.

Trạm nghỉ ở cách đó không xa, điều khiển từ xa trong tay anh cuối cùng cũng thông báo anh đã bước vào phạm vi điều khiển, màn hình kết nối thành công.

"Khởi động!"

Trong trạm nghỉ hỗn loạn, chiếc xe đẩy được che bởi lớp vải chống bụi bỗng rung lắc một cái, hai điểm đỏ sáng lên.

Là hai mắt của Biệt Kích 1.0!

Động cơ ù ù khởi động, bánh xích di chuyển, Hàn Tiêu điều khiển Biệt Kích 1.0 ra khỏi trạm nghỉ.

Cũng vào lúc này, tiểu đội Thứ Phong đã cách anh không còn xa. Biệt Kích 1.0 được bọc thép nhưng chưa chắc đã chịu được sức công phá của sáu khẩu tiểu liên. Nếu đối đầu trực tiếp thì quá nguy hiểm, ưu thế của Hàn Tiêu là tính bất ngờ bởi không có một ai đoán trước được việc người máy của anh đang ở đây. Chính vì thế, tập kích là sự lựa chọn tốt nhất.

Hàn Tiêu nhìn xung quanh, mắt anh sáng lên, anh đã tìm thấy một địa điểm phù hợp để mai phục rồi.

Gần đó có hai xác xe đang tạo thành một góc, đây là một góc chết với mắt thường, hơn nữa còn vừa vặn nằm trên đoạn đường mà tiểu đội Thứ Phong phải đi qua. Hàn Tiêu điều khiển Biệt Kích 1.0 trốn vào trong góc, nín thở chờ đợi thời cơ tốt nhất.

Trong bãi phế liệu Crow ầm ĩ tiếng người la hét và tiếng súng liên miên không ngớt, tiếng động cơ của Biệt Kích 1.0 được tạp âm che giấu nên gần như không gây ra bất cứ sự chú ý nào. Chỉ riêng Kelly nhận ra điều bất thường, đây là thứ trực giác được hình thành sau nhiều lần đi ngang lằn ranh sinh tử. Vậy nên hắn dừng bước, nói: "Tôi cảm thấy có gì đó bất ổn."

"Anh nhận ra điều gì à?" Tóc dài hỏi.

"Tôi không nhận ra bất kỳ điều gì, đây chính là vấn đề đấy."

"Không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu, mục tiêu đã bị dồn vào góc chết rồi. Hắn chết là cái chắc."

Tóc dài giận đến nhảy lên, ngay khi tên này vừa dứt lời, tiểu đội Thứ Phong đã bước vào phạm vi tầm bắn của Biệt Kích 1.0.

Cũng vào lúc đó, mắt Hàn Tiêu sáng lên, anh khẽ nhấn nút bắn.

Pằng pằng pằng pằng pằng pằng!!!

Nòng súng trên ngón tay của Biệt Kích 1.0 phun ra lửa và khói dày đặc, đạn trút xuống như mưa!

Tiến gần với bóng ma của tử vong, biểu cảm của tất cả các thành viên tiểu đội Thứ Phong đều khựng lại.

[Người máy Biệt Kích 1.0 (kiểu bánh xích) của bạn đã giết được lính đánh thuê, bạn nhận được 800 điểm kinh nghiệm] x3.