webnovel

Khởi Đầu Cho Đứa Trẻ Của Hi Vọng!!

•Phần 1

"..." 

" Nói... Vừa nói sao? Thằng bé nói được nè!" Lucy hét lên sau khi ta lặp lại tên của mình. Ta có bị câm đâu chứ? Cô ấy luôn làm quá lên như vậy thôi. Luôn luôn như vậy. Nhưng rất tiếc, ta nói rất nhỏ, ngoài Lucy thì chẳng ai nghe thấy ta nói cả.

" Sao có thể chứ? Em sinh ảo giác à Lucy?"

" Hả?! T-Thật mà, Ethan không nghe sao?"

" Không. Không nghe thấy gì cả."

" Chị cũng chẳng nghe gì. Có lẽ đến lúc em nghỉ ngơi rồi Lucy."

" R-Rõ là... Này, nói lại đi, này nói lại đi chứ? Nhóc vừa nói mà!" Lucy nắn mặt ta, cố gắng ép ta nói lại một lần nữa.

" Thế, người đã nói nữa sao?"

" Thôi nào, ta cũng từng là con người thôi. Nó không dễ đâu. Ta đoán là vậy."

Cảm giác đó... 

" Woa! Woa!" Lucy lặp lại nhiều âm thanh kỳ lạ trước mặt ta. Cô ấy muốn ta lặp lại, nhưng ta chỉ nghiêng đầu nhìn cô ấy khó hiểu.

" Ha. Lucy, em vẫn chẳng lớn nhỉ?" Cô gái ngồi đối diện lên tiếng trong tư thế chống cằm nhìn bọn ta. Hệt như một người mẹ đang nhìn chị gái đùa giỡn với đứa em vậy. 

" Này, em thật sự đã nghe Al nói mà, thằng bé đã thốt ra từng chữ luôn ấy." Lucy bĩu môi trả lời cô gái kia. 

" Ừm, vậy nhỉ?"

" Aaaaa, sao chẳng ai tin em thế này."

...

Thế rồi họ trò chuyện rất nhiều trên đường đi. Ta thì ngồi trong vòng tay của Lucy nhìn ngó xung quanh. Một phần là vì tò mò cái thứ đang chở ta, một phần là vì ta cảnh giác với lũ ma thú tại nơi đây. Ta chẳng biết Lucy có thể bảo vệ bản thân không nữa, thế nên ta luôn sẵn sàng nhảy ra chiến đấu. Mà, ta cũng quên luôn việc mình chẳng còn tí sức lực nào. Giống như cảm giác biết ơn, chỉ đơn giản là ta muốn Lucy được an toàn thôi. 

Cứ như thế, bọn ta dần rời khỏi vùng đất chết. Trên đường, đôi lúc bọn ta bị ma thú tấn công, Vol đã giải quyết hết chúng. 

Nếu không phải khi đó ta chẳng thể đi nổi, có lẽ ta đã lao lên cắn xé lũ ma thú ấy. Ta chỉ có thể nhìn Vol chiến đấu. Nhưng rồi ta nhận ra, Vol không giống ta. Cách mà Vol tấn công, mỗi đòn chém ông ấy tung ra không phải vào cổ hay gáy của ma thú mà nhắm vào bụng hoặc các chi. Và Vol đã cho ta thấy thứ được gọi là "kiếm thuật". Ông ấy không đơn giản là vung kiếm xuống hay chỉ là đâm. Vol tung đòn theo chuỗi động tác di chuyển của ông ấy. Ta bị choáng ngợp với cách thức tấn công đó...

" Sao vậy ạ?"

" Con biết phái 'thủy hoa kiếm' không?"

" Vâng, biết ạ."

" Kiếm kĩ chính của họ là 'thủy tâm lưu kiếm', và kiếm kĩ Vol dùng chính xác là bản gốc của nó. Tuy vẫn chưa hoàn chỉnh và còn nhiều động tác thừa, nhưng kĩ thuật này vẫn được sử dụng đến tận bây giờ."

...

" Nhưng, sau chừng ấy thời gian, ta không hiểu vì sao nó vẫn chưa được hoàn thiện."

" Hửm? Người nói gì vậy?"

"..."

" Hồ, con hiểu rồi. Chắc là chủ nhân không biết, phái thủy kiếm chỉ mới được thành lập cách đây vài thập kỷ thôi."

" Ừm. Vậy ai là người thành lập thủy hoa kiếm phái thế?"

" Là 'long đế' ạ."

" Chà, long đế sao?... Ta hiểu rồi. Chắc là vậy."

" Có chuyện gì vậy chủ nhân?"

" Long đế là Garak phải không?"

" Vâng, là Ragarak. Khoan đã, hai người quen nhau ư?!"

" Ừ..."

" Người không muốn nhắc đến ông ta ư? Hai người có xích mích gì sao ạ?"

" Không phải, thời điểm đó..."

"..."

" Ơ, chết mất, con hỏi hơi xa rồi, người kể tiếp đi ạ."

" Không sao. Ta tiếp tục nào."

Chà. Bọn ta đi, đi rất lâu. Và rồi chẳng biết từ bao giờ, bọn ta đã rời xa khỏi cái khu rừng chết chóc đó. Đúng hơn không chỉ là khu rừng, cái mảnh đất màu máu chỉ toàn xác chết đã biến mất khỏi tầm mắt ta. Ta nhớ đầu óc mình nhẹ hơn rất nhiều. Có lẽ vì ma lực trong không khí đã giảm bớt, hoặc bởi vì những điều tương tự vậy.

Ta nhìn, nhìn mọi thứ.

Một nơi xa lạ, đầy huyền bí. Ta chẳng biết gì ở nơi đây. Nó khác với mọi thứ ta từng thấy. Nó không giống những nơi ta từng đi qua.

Ta đã không nhận ra, ta đã không tìm thấy nó trước đây. Ta đã đi đến được tận rìa khu rừng mà chẳng hề hay biết.

" Đúng là trớ trêu thật."

" Vậy đấy, đôi khi một thế giới mới chỉ cách chúng ta nửa bước, nhưng cuộc sống là những khoảnh khắc ta chẳng biết phải bước hướng nào cả."

" Dù vậy, chủ nhân đã đi đúng hướng mà nhỉ? Con nghĩ việc người gặp được Lucy tốt hơn là lang thang một mình đấy. Bước cùng nhau luôn khiến chúng ta vững vàng hơn. Người sẽ không nói đó là sai lầm đâu, phải không?"

" Ta không bao giờ cho đó là một sai lầm. Con đã trưởng thành hơn rồi, Roselia."

" Ehehe. Vậy sao?"

" Nếu là trước đây có lẽ con sẽ nói những câu như 'Rồi rồi, tôi đứng yên chứ chẳng cần bước'."

" Ểh, đúng là sẽ vậy..."

Được rồi. Để ta nhớ nào. Sao nữa nhỉ? Đúng thật thì...

Ta tò mò, về từng điều nhỏ nhặt nhất đến những thứ đang sừng sững trước mắt.

Nào là những cái cây còn sống sờ sờ, nào là đám chim nhỏ bé bay tít phía trên bầu trời, còn cả những đóa hoa đầy sắc màu mọc rải rác khắp mảnh đất mang sắc hạt - lục nơi đây nữa.

Trong khoảnh khắc, ta đã choáng ngợp, chẳng biết gì, chẳng hiểu gì. Như chỉ còn sự mông lung trong đầu ta.

Có lẽ là tình cờ, một thứ gì đó bay đến chỗ ta, một sinh vật nhỏ bé. Đó là bướm, nhưng ta không biết, vì ta chưa thấy nó bao giờ. Con bướm ấy đậu lên xe. Và... Ta nhanh tay bắt lấy nó và bỏ vào mồm.

" Hể?!"

" Đúng vậy đấy."

" Này, Al!" Lucy với đến dùng tay cạy mồm ta ra. Con bướm kia cũng vì thế mà bay ra ngoài. 

" Đừng làm thế! Ăn sống dễ chết lắm đấy. Và không phải thứ gì cũng ăn được đâu nhá. Nhóc phải nấu chín trước khi ăn." Lucy cố ra vẻ răn đe khi lắc người ta. Bất ngờ thay là ta hiểu, chỉ vế đầu thôi. Không phải là hiểu lời cô ấy, ta hiểu theo cách mà cô ấy hành động và nói chuyện với ta. Rằng ta không được ăn thứ đó, một thứ không muốn ăn ta.

Sau một lúc lắc ta điên cuồng thì Lucy cũng dừng lại.

" Mồ. Sao cứ như bù nhìn vậy này. Ừm, chắc nhóc đói rồi nhỉ?" Thấy ta vẫn đơ ra, Lucy nói gì đó và đặt tay lên đầu ta.

" Rồi. Xin lỗi nhé, bây giờ chưa phải lúc ăn đâu, chúng ta đang gấp lắm."

...

Lucy bế ta lên, chỉ tay về một hướng. Ở đó, ta thấy những con bướm khác, ta chỉ nghĩ chúng là những sinh vật yếu đuối biết bay, chúng chẳng thể tự vệ bản thân khỏi kẻ săn mồi. Ta không biết chúng tồn tại kiểu gì, mọi thứ quá bí ẩn. Nơi đây như là một thế giới khác vậy. Không có những sinh vật muốn ăn ta, không có máu và... có con người giống ta. 

Rồi ta thấy một thứ gì đó. Một sinh vật nhỏ bé, nó có hai chi sau dài và tai nó cũng dài nữa. 

" Al, đó là thỏ đấy. Al, đọc đi. Thỏ! " Lucy chỉ vào con thỏ rồi nhìn ta chờ đợi. 

" Nói đi mà! Thỏ! Là thỏ!" 

Ta nghiêng đầu để lắng nghe nhưng có vẻ bộ dạng ấy khiến Lucy tưởng rằng ta không hiểu, và thật ra là ta không hiểu. 

" Bỏ đi. Al! Chim, đó là chim!" Lucy nói rồi chỉ tay lên mấy con chim trên bầu trời. 

" Al! Cáo, đó là cáo!"

" Kia! Con đấy là sóc! " 

...

Được một hồi thì Lucy dừng lại. Chắc là không tìm thấy sinh vật mới nào nữa. Và rồi...

" Al! Kate kìa! " Tay của Lucy chỉ vào cô gái ngồi đối diện. Cô ấy nhìn ta rồi gật đầu.

Lucy nhìn xung quanh, và rồi như vừa nghĩ ra gì đó, cô ấy cười tủm tỉm ngước xuống rồi chỉ vào mặt mình. 

" Lu; cy"

Đáng ra đó là điều đầu tiên cô ấy nên nói nhỉ? Rồi. Chẳng biết bằng một động lực nào đó, ta lặp lại theo cô ấy.

" U... Lu...; Y... Lu;Y!(Lucy)" Ta cố hết sức để phát âm giống nhất có thể. 

"...Này này, đùa à?! Nhóc lại vừa nói ư? Chị nghe chứ Kate?! Al vừa nói đấy. Là sự thật đấy!"

" Thôi nào. Chị đang vừa thiếp đi một xíu mà em lại ảo tưởng nữa sao?"

" Khôngg. Em nói thật mà!!"

" Sao cũng được."

...

...

•Hồi tưởng và kể

Lucy ôm chầm lấy ta. Ta có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của cô ấy.

" Thật là. Nhóc vừa nói thật mà. Sao chỉ có mình chị mới nghe thấy thế này."

Trong vòng tay của Lucy, ta cảm thấy thật an toàn, thật ấm áp... Ừm, từ lúc nào đó, ta đã dần thiếp đi, có lẽ Lucy vẫn chưa buông ta ra. Hình như cô ấy đã nói gì đó. Một điều gì đó rất quan trọng... Nhưng ta đã ngủ mất rồi. 

...

...

Khi ta thức giấc, ta lập tức nhìn xung quanh. Có lẽ là vì ta sợ đánh mất Lucy, sợ mất đi cái nơi yên bình này... sợ tất cả chỉ là một giấc mơ...

Thật may vì đây không phải một giấc mơ.

Ta vẫn đang ở trong vòng tay của Lucy nhưng không còn trên xe ngựa. 

Trời đã tối, bọn ta có lẽ đã dừng chân trong rừng. 

Từ lúc nào? Ta nghĩ mình luôn cảnh giác kể cả là khi ngủ mà? Nhưng thôi, điều đó có lẽ đã chẳng còn quan trọng.

Ta thấy Vol và anh chàng mặc giáp đang dựng lều cách đó không xa. Lucy ôm ta, ngồi dựa lưng vào một khúc gỗ lớn, Kate thì ở bên cạnh Lucy. Có vẻ họ đã thấy ta thức giấc nên chẳng nói gì nữa mà cứ vậy nhìn ta. Chỉ vậy ư?

Tạch* 

Âm thanh từ ngọn lửa trại khiến ta bất giác giật mình. Ừ thì, đó là lần đầu tiên ta thấy lửa. Đúng không nhỉ? Có lẽ vậy. Ta cố vươn tay về phía ngọn lửa nhưng đã bị Lucy cản lại.

" Này, không được chơi với lửa. Nhóc sẽ bị bỏng đấy." Lucy nói rồi đưa cho ta một cành cây. 

" Nếu muốn thì dùng thứ này." 

Lucy cầm tay ta, đưa cành cây vào ngọn lửa. Đương nhiên, phần đầu cành bốc cháy lên.

" Em gọi đây là không chơi với lửa sao?" Kate cướp lấy cành cây trong tay bọn ta rồi vứt đi. Trong lúc Lucy tiếc nuối nhìn món đồ chơi hiếm hoi bị vứt, Kate cốc đầu cô ấy một cái đau điếng.

Và rồi sau đó... Ừ, Lucy đã bị mắng. Rất lâu luôn. Kate chỉ tạm tha cho Lucy khi Vol và anh chàng giáp kỵ sĩ tiến đến. 

" Vui vẻ nhỉ? Bọn tôi còn chẳng biết cái túp lều đấy còn tốt không nữa."

" Món đồ hiếm hoi còn nguyên vẹn của chúng ta đấy, cậu chê thì lần sau cố bảo vệ hành lý nhá." Kate đáp lại chàng trai uể oải đó.

" Lương thực chỉ còn chừng này, mong là mọi người không chê." Vol mang ra vài con cá, ông ấy ngồi phịch xuống đất cùng bọn ta.

" Ethan! Trong túi của em có phô mai đấy, lấy hộ em với."

" Wa. Thật à? Em kiếm đâu ra vậy?" Kate hỏi với vẻ bất ngờ.

" Từ căn cứ ma tộc mà ta đột kích hôm qua đấy, em nhặt được chúng khi đi loanh quanh kho thịt."

" Ồ, ma tộc cũng biết làm phô mai cơ à?"

" Gì chứ? Có thể chúng cướp từ con người thôi. Với trình độ của cái lũ ngu đó, sao mà có thể được." Anh chàng kia nói chen vào. 

" Anh khinh thường chúng quá đấy."

" Hờ... Chẳng phải một đứa trẻ cũng có thể sống sót trong lãnh địa của bọn đấy sao?"

" Này!..."

" Chẹp chẹp."

" Grrr... À phải rồi." Lucy như chợt nhớ gì đó mà cuối xuống, chỉ tay vào anh chàng kia cho ta thấy.

" Tên khó chịu này là Ethan, Ethan siêu khó gần luôn đó. Nên là đừng có nghe lời anh ta nhé."

" Này..."

Sau đó, ba người họ chú ý đến ta và liên tục nói chuyện với ta. Nhưng tất cả sự nỗ lực của họ đều vô ích khi ta chẳng đáp lại gì.

" Nào nào. Tha cho thằng bé đi." Vol cắt ngang mấy người bọn họ. Cũng may là vậy, không thì ta mệt chết mất.

Rồi họ bắt đầu nướng thức ăn. Bốn người nói chuyện với nhau đủ thứ vấn đề, hoặc về những điều kì lạ trong chuyến đi. Cũng tại nhiều quá nên ta chẳng nhớ gì.

Lúc đó ta đang làm gì nhỉ? Ừ, chắc là ngồi nhìn đống cá không mấy quen mắt đang được nướng. Vì ta thường ăn sống mà, ta không biết "nướng" có tác dụng gì nữa.

Trong lúc đang thẫn thờ, Lucy đưa một que phô mai cho ta. Ừ, không. Đúng hơn là đưa về phía ta. 

" Al!"

Không thấy ta phản ứng, Lucy mở miệng mong rằng ta sẽ làm theo. Và, ta không hiểu.

Lặp lại điều đó một vài lần trong khó khăn, cuối cùng ta cũng mở miệng theo Lucy.

Như thể chỉ đợi có vậy, Lucy đút tọt miếng phô mai nóng hổi vào miệng ta. Ôi, nhớ lại thôi mà đã đau đớn, dù hiện giờ nó chẳng đáng là bao. Chà. Thật làm nhớ lại cái cảm giác đó. Ta đã lăn lộn một lúc vì bị phỏng. Nhưng ta không nhổ nó ra... vì khi nó nguội dần, ừ, ngon. 

Hừm... Đó là thức ăn thật sự mà con người bình thường ăn nhỉ?... Tuy nhiên, với ta là lần đầu tiên ăn thức ăn của con người. 

" Hể?! Chủ nhân, người đã từng đáng yêu thế à~"

" Đừng nói thế. Dù gì thì ta chưa từng tiếp xúc với con người trước kia. Có lẽ đó là những điều mà một đứa trẻ sẽ cảm nhận được trong trường hợp của ta."

" Người che giấu cảm xúc tệ quá."

" ...Vậy sao? Ta từng nghe câu đó tận ba lần rồi, nhưng ta không biết phải thay đổi thế nào."

...

Chà... Cá nướng và phô mai trong một buổi cắm trại. Đó là hai món ta thích nhất. Vì cái ngày hôm đó là lần đầu tiên ta chúng.

Ta nhớ. Có vẻ như trong lúc ta đang quằn quại dưới đất thì Ethan đã cười phá lên, thế rồi anh ta bị Kate đút phô mai nướng vào miệng giống ta. 

" Đó thật sự... Giống một đội mạo hiểm giả."

" Phải chăng? Thật...đáng nhớ..."

Sau một lúc, bọn ta đã ăn xong. Đúng hơn là bốn người kia đã ăn xong. Ta vẫn đang ngồi trong lòng Lucy mà gặm con cá nướng. 

Ethan ngồi ngủ tựa lưng vào gốc cây và Kate đã vào lều, có lẽ là đi ngủ. Vol đi canh gác xung quanh. Chỉ còn ta và Lucy ngồi quanh lửa trại. Tĩnh lặng. Bình yên.

Ừ. Không phải hoàn toàn. Tiếng gió rít khẽ làm khuấy động những cành cây. Và tiếng củi cháy... Ta nói thừa rồi. Thật là lan man.

" Con hiểu mà. Người đâu phải một bộ giáp vô cảm đâu chứ. Đừng quá lo lắng, thưa chủ nhân."

" ...Ta nghĩ chúng ta nên ngừng việc xưng hô thế này. Khó giao tiếp quá rồi."

" Từ chối ạ. Người đã cứu cổ thụ nguyên sinh, việc mà nữ hầu này xưng hô như vậy không có gì đáng bận tâm đâu ạ. Với cả con chẳng biết phải nói chuyện với người thế nào khi đã biết nhiều về người như vậy."

" Được rồi. Tùy con."

...

•Hồi tưởng

...

" Nè... Al" Lucy lên tiếng phá tan sự im lặng. 

Ta ngậm miếng cá trong miệng. Nó khá mặn, rất ngon. Vì sao? Đơn giản thôi, vì nó không giống như những thứ tanh nồng trước kia ta ăn.

" Nè Al..."

Lucy nhìn ta, chỉ tay lên trời. 

" Em thấy không? Chúng thật đẹp..."

Ta ngước nhìn lên...

Ừ. Một khung cảnh ta chưa từng thấy trước kia. Trên bầu trời ấy, hàng ngàn ngôi sao đang rực sáng. Rực sáng trong màn đêm tăm tối, chúng lộng lẫy hơn tất thảy, đẹp đẽ hơn mọi thứ.

" Em biết không? Con người ta khi chết sẽ biến thành những ngôi sao trên bầu trời đó..."

Lucy nhìn về phía xa xăm trên kia... Cô ấy... Thật đẹp... Đẹp như những tinh vân lấp lánh trên đó vậy...

" Bên trên bầu trời. Liệu thứ gì đang ở trên đó nhỉ?"

Ta nhớ, trên nét mặt cô ấy có chút buồn... 

" U... UCy!(Lucy)..." Ta lắp bắp nói ra, như một sự an ủi vậy đấy.

" Fu. Ahahahahahaha... Em thật sự rất...giống...giống... Thôi..."

Lucy cầm lấy tay ta, hướng nó về phía những vì sao lấp lánh bên trên kia. 

" Tuy chị không biết, nhưng cha chị đã kể, rằng bên trên đó là một thế giới rộng lớn. Đó là thế giới của rồng. 

Rằng loài rồng, chúng đến từ bên trên bầu trời. Những con quái vật khổng lồ biết sử dụng phép thuật. Chúng có toàn thân màu trắng bạc với con mắt có màu vàng kim. Rồng đã đến đây, cai trị nơi đây. 

Rồng đã dạy con người cách dùng phép thuật, hướng dẫn con người cách tiêu diệt ma thú, rèn cho con người những vũ khí mạnh mẽ. 

Ấy vậy mà con người đã phản bội loại rồng. Loại rồng cao quý đến từ bên trên bầu trời đã bị nhân loại và những con bò sát tấn công. Khi ấy, loại rồng đang phải chiến đấu với ma tộc mà còn bị con người đâm sau lưng nên đã thất thủ. Con người săn đuổi loài rồng khắp nơi và đến bây giờ ta chẳng còn có thể bắt gặp loại rồng nữa... 

•Kết thúc hồi tưởng 

Và ta đã ngủ trong khi nghe câu chuyện đó. 

" Chủ nhân cắt bớt vì không muốn kể đúng không?" Roselia cau mày nhìn Al. 

" Làm gì có chứ."

" Nè! Đoạn kết đâu! Lời tâm sự cảm động đâu! Không chịu đâu nhá!"

" Sự thật là ta đã ngủ. Chỉ có vậy thôi."

" Quá đáng ngờ. Có phải cô ấy đã nói gì đó mà người không muốn kể lại?"

 Al nhún vai. 

" Tùy con. Tạm dừng ở đây thôi. Ta có chút hoài niệm rồi. Hãy để ta yên tĩnh một chút."

"...Vâng... Mà. Chủ nhân định ra ngoài ạ?

" Không. Nếu là lúc này, con sẽ vào phòng ta và tìm những cuốn sách có liên quan đến Lucy mất."

" Có phải chủ nhân biết điều đó nên mới viết bằng thứ ngôn ngữ kì lạ kia không?"

" Đừng nhìn ta như thế, ta không... Này, con đã đọc trộm thật à?"

" ...Chỉ là... À! Con chỉ 'vô tình' đọc qua trong khi 'vô ý' làm rơi thôi, chỉ vậy thôi."

...

 Al đứng dậy. Cái mũ giáp của ông như tỏ ra nét u buồn. 

" Có lẽ ta nên ra ngoài. Để lần sau ta dạy con."

...

 Roselia biết. Hiện giờ Al đang rất lạ. Cô biết thứ cảm giác bây giờ của Al. Cô biết Al cần gì lúc này. Rằng lúc này đây, Al cần có một người ở bên để chia sẻ... 

" Chủ nhân. Người kể tiếp được chứ?"

"..."

" Thay vì đợi chờ, con muốn nghe nhiều hơn. Mỗi lần kể cứ bị ngắt quãng thế này chẳng phải rất khó chịu sao?"

" ... Cũng được thôi..."

...

Và Al cũng biết. Ông không còn cô đơn. Ông đã có cô giúp việc bé nhỏ này. Không việc gì phải chôn vùi mọi thứ bên trong mình...

...

" Vậy thì ta tiếp tục nhỉ?"

" Vâng!" Roselia vui vẻ đáp lại.

 Al ngồi lại xuống ghế. Ông kể tiếp câu chuyện còn đang dang dở. Câu chuyện về sự khởi đầu của một anh hùng...

"Sau đó...

———

•Phần 2

•Hồi tưởng và kể

" Khi mà ta thức dậy, bọn ta đã gần đến nơi. 

...

Nói sao đây... Nơi mà nhóm Lucy đang đến là một trong các căn cứ điểm của nhân tộc. 

Nó nằm ở hướng Tây – Nam, khá gần vùng tranh chấp. 

Thực chất, ban đầu nơi này được những kẻ lang thang xây dựng nhằm tránh ma tộc. Nhưng họ lại tiếp nhận nhiều cô nhi và các thương binh. Thế rồi thêm một căn cứ điểm của nhân tộc đã ra đời. Đứng đầu nơi đây là Vol Cerion – người đang đồng hành cùng bọn ta với vai trò thủ lĩnh. 

...

Sau khi tỉnh dậy, theo bản năng ta lại xác nhận xung quanh. 

Vẫn vậy. Vẫn có Lucy, Kate và Ethan. Vol ngồi phía trước. "Tất cả đều ổn" ta đã nghĩ như thế. 

Lucy có vẻ đã thấy ta thức giấc, cô ấy vẫy tay trước mặt ta trong khi nở một nụ cười rạng rỡ. 

" Chào buổi sáng." Chắc là Lucy đã nói thế, hoặc câu nào tương tự. Đã quá lâu rồi, trí nhớ ta không còn tốt nữa.

Trong khi ta vẫn đang nhòm ngó khắp nơi, Ethan đưa cho ta một cái bánh mì. Ta chẳng biết đó là gì. Ta nhanh chóng cầm lấy. Vỏ bên ngoài của cái bánh đó đã mềm nên ta mới thấy nó giống thức ăn, nếu còn giòn có khi ta sẽ xem nó như một cục đá dễ vỡ rồi vứt đi. 

Tuy nhạt nhưng ta không kén ăn. Ta thật sự rất biết ơn, cả khi đó và lẫn bây giờ... 

Ta ăn xong trong nháy mắt. Nhưng có một cái thì làm sao đủ chứ. Mà...ta chẳng biết "cách để có thêm thức ăn". Thế là ta đành ngồi im đó, nhìn Lucy. 

" Ăn nữa chứ?" Lucy hỏi rồi đưa phần của cô ấy cho ta. Hình như đã nhìn ra ta vẫn đói. 

Ta sẽ làm gì? Đương nhiên là nhận lấy không do dự. Rồi ta ăn một cách ngon lành. 

Tuy vậy, không biết vì sao, khi đó ta xé đôi cái bánh rồi đưa cho Lucy một nửa. Có lẽ là vì ta xem trọng cô ấy. 

Lucy đã lắc đầu từ chối. Nhưng... Ta còn chẳng hiểu lắc đầu là có ý gì nữa. Thế rồi ta nhét nửa cái bánh vào tay Lucy. Xong xuôi thì ta lại yên tĩnh mà ăn. 

Ba người Lucy Ethan và Kate lại nói chuyện gì đó. Còn ta thì chỉ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. 

...

Bọn ta đi một hồi. Chắc khoảng hai tiếng. Cuối cùng thì cũng đến. 

Trước mắt ta lúc bấy giờ là một ngôi làng lớn. So với ngày nay, nó có thể được xem là một thị trấn đấy. 

Ta đã bị choáng ngợp trước tất cả. Lần đầu tiên ta thấy nhà cửa. Lần đầu tiên ta gặp nhiều con người đến vậy. 

Có rất nhiều người tiến đến gần bọn ta, đó là vì họ chào mừng nhóm đột kích trở về an toàn. 

Nhưng nhiều con người như vậy làm ta rất hoảng. Hình như ta còn không chịu xuống khỏi xe ngựa. 

Thấy được sự bất an của ta, Lucy đã bế ta xuống. Còn về đống hành lý, chắc là Ethan đã phải vác hết chúng.

...

Ta nhớ... Ta ôm chặt lấy vai Lucy. Còn cô ấy chạy luồn qua đám đông trong khi đang bế ta. 

Đương nhiên là bọn ta không vô hình, vẫn có người tiến đến gần chào hỏi Lucy, nhưng cô ấy chỉ bảo " Không phải lúc này, để khi khác đã. Tôi đang có việc".

Trong mắt ta khi đó, Lucy đang bảo vệ ta khỏi những con người xa lạ kia. Cô ấy thật cao lớn và vĩ đại làm sao. 

Lucy dừng lại trước một căn nhà nhỏ. Cô ấy dùng tay còn lại để mở cánh cửa. 

Bên trong... Chắc là chẳng có gì nhiều. Ta nhớ chỉ có vài cái tủ và một chiếc giường. Không có cả bếp. Vì nó ở phía sau nhà mà. 

Lucy đặt ta xuống giường. 

" Phù. Ở yên đây, ngoan nhé." Lucy vừa nói vừa chỉ vào ta sau đó chỉ vào cái giường. Rõ là cô ấy sợ ta không hiểu nên phải dùng cả cử chỉ... Cứ như một người mẹ căn dặn đứa con của mình trước khi ra khỏi nhà ấy nhỉ. 

Sau khi chắc chắn là ta sẽ ngoan ngoãn ngồi yên thì Lucy rời đi. Ta chẳng biết cô ấy đi đâu nữa. Có thể là thông báo về chuyến đi hoặc đi mua gì đó. 

Còn ta ư? Ừ...

Ta thì bận thích thú với cái giường ấy rồi. Lần đầu tiên ta được chạm vào thứ gì vừa mềm và đàn hồi như thế. 

Ta hết nhún nhảy thì lại lăn lộn trên chiếc giường đó. Giống một con cún năng động vậy, hoạt động với lượng thể lực khổng lồ. 

À không. Không hẳn. Ta vẫn không hoàn toàn đi được, thể trạng cũng không ở mức tốt nhất. Di chứng từ cuộc chiến kia vẫn còn. Vì vậy việc chơi đùa trên chiếc giường đó làm ta nhanh chóng thấm mệt. 

Sau một hồi, ta đã cạn năng lượng. Nằm cuộn tròn ở giữa chiếc giường êm ái, ta nhìn về phía cánh cửa, chờ đợi Lucy trở lại. 

Ngẫu nhiên thay, ta đã không phải đợi lâu. Cánh cửa mở ra. Không bất ngờ gì, đó là Lucy. 

Ta chạy đến, ôm chầm lấy cô ấy. 

Và... Lucy không cố gỡ ta ra... Cô ấy xoa đầu ta... Đây đâu phải điều ta mong đợi... Nhưng, sao cũng được...

Được một lúc, khi ta buông Lucy ra, cô ấy bế ta trở lại giường. 

Lucy cũng nằm xuống. Ôm ta trong vòng tay của cô ấy... Ừ, có vẻ như...ôm rất chặc... 

...

" Mừng em về nhà... Al." Lucy thì thầm vào tai ta... 

... 

Lucy...cô ấy như đang khóc...hay cười... 

Ta đã rất hoang mang... Trong vô thức, ta đưa tay lên mặt Lucy và gọi cô ấy.

" Lu...Y(Lucy). " 

" Từ giờ,... Em ở đây nhé? " Lucy hỏi ta trong khi cố rặn ra một nụ cười... Khi ta ngước lên, ta thấy. Cô ấy đang khóc... 

Trước kia, ta chẳng biết cảm xúc giữa con người với nhau. Tuy vậy, ta vẫn có lúc khóc. Đó là khi ta đau. Vậy nên, ta nghĩ rằng Lucy cũng đang đau... 

Thế là ta tưởng rằng những con người ngoài kia đã tấn công Lucy. Khiến cô ấy đau. Nhưng ta không tự tin có thể đánh bại họ... Khi thấy Vol chiến đấu, ta nhầm là những người lớn ai cũng mạnh như thế. 

...

Trước Lucy, ta chẳng biết cách nào để giúp cô ấy. Thế rồi...

" Al!" 

Ta hét lên từ mà ta nói giỏi nhất. 

Và... Nó thật sự hiệu quả đấy chứ. Lucy đã cười. Cười thành tiếng luôn ấy. 

... 

Lucy lại ôm ta như lúc nãy. Nhưng lần này có lẽ không định thả ra... 

...

Rồi cô ấy kể. 

Về một câu chuyện. 

" Ngày xưa đó, chị có một câu chuyện về loài rồng. 

Như một câu chuyện cổ tích. Xưa kia đó

Con rồng trắng kiêu hãnh đem lòng yêu dũng giả và dạy anh phép thuật.

Con rồng đen độc ác ban cho ma đế sức mạnh để chống lại giống loài của mình. 

Và từ lúc nào mà con rồng đen đã đồng hành cùng dũng giả. 

Bằng chính thánh kiếm được ban, dũng giả đâm con rồng trắng từ phía sau. 

Con rồng trắng bằng chút sức lực cuối cùng đã giải cứu một bé gái trong đống đổ nát của chiến trường.

Nó nói với cô bé rằng cô sẽ không tìm thấy người mà cô tìm. Đổi lại, tại đâu đó, có một sinh mạng yếu ớt sẽ cần cô.

Con rồng trắng kiêu hãnh ngã xuống. Vị dũng giả cũng nằm lại. Con rồng đen đã quy hàng.

Có lẽ... Nó đã nói đúng. 

Nhưng chỉ một nửa... Vì... Chị đã tìm thấy em, Al." 

...

Ta không bận tâm gì nữa. Chỉ là cảm thấy... Thật muốn nhắm mắt lại...

Bọn ta có lẽ đã mệt từ chuyến đi... 

Từ lúc nào mà cả hai đã thiếp đi...

Trong vòng tay của Lucy... Thật sự rất ấm áp... Rất an toàn...

...

...

...

Ừ, cô ấy kể một câu chuyện dài. Ta đã thiếp đi... Từ bao giờ...

" Chủ nhân? Người sao vậy?" Roselia lo lắng tiến đến gần Al. 

" Những việc đã qua. Lúc này ta có chút luyến tiếc..."

... 

" Cũng sắp chiều rồi." Roselia hướng mắt nhìn ra phía bên ngoài. 

" Còn sớm mà. Tạm dừng ở đây thôi." 

" Ta đi chút. Kiểm tra tí thôi ấy mà. Con cứ mở đống quà đó ra đi." Al nói rồi đứng dậy. Ông đi ra khỏi ngôi nhà.

" Chủ nhân về sớm nhé."

...

Góc nhìn của Roselia 

Lucy... Cô ấy có vẻ rất tốt... Hẳn là chủ nhân rất buồn khi rời xa Lucy... Cô ấy là con người, cuộc đời chỉ như một khoảnh khắc nhỏ. Tôi cảm thấy thật tự trách khi bắt chủ nhân nhớ về những chuyện này... 

Mà... Chủ nhân... Cũng đáng yêu nữa. 

Dù chỉ là nghe kể... Thật khó tin quá. 

...

Thôi nào. Để sau đã... 

Giờ là lúc...

Ehehehehehe... 

Khui quà thôi. 

Cơ mà mấy lão tinh linh ấy cho tôi quà á? Trước kia tôi nhớ mấy lão giận dỗi tôi lắm mà nhỉ? Chắc là nể mặt chủ nhân rồi. 

...

Một cái túi vải lớn. 

Tôi mở nó ra. Cái túi được buộc tròn lại. Trông khá đơn sơ nhỉ? Chắc lại những món quà chẳng có tí thành ý gì đây. 

Haiz. Đúng như tôi nghĩ. Lại một đống phế liệu. 

Bên trong chỉ có mấy khúc gỗ xưa...vài cục đá lấp lánh gì đó, có vẻ lụm được từ các mạo hiểm giả. Còn có... 

Thứ gì đây nhỉ?

Một khúc gỗ. Đúng hơn là tượng điêu khắc bằng gỗ... Và... Nó mang hình dáng của một cô gái tộc Elf, có mái tóc dài ngang vai, tay cầm một thanh trường kiếm... 

Tôi ư? 

Ừ, cũng giống thật đấy chứ. 

...

Chắc là của em ấy rồi. Không biết bao lâu nữa, nhưng... Có lẽ tôi sẽ về thăm cái nơi phiền phức đó... 

Lát tôi sẽ đặt bức tượng này lên kệ bếp. Nhìn thấy nó hằng ngày có khi sẽ vui hơn chăng? Tôi để nó sang một bên, giờ thì vẫn phải mở quà.

Hình như vẫn còn vài thứ thú vị. Để xem nào... 

Ồ, cái này...

...

...

...

 Tại đỉnh núi Tàng Long, bên trong ngôi nhà của Al.

 Không có lấy một nguồn ánh sáng nào dù trời đã xế chiều. 

 Nói không có thì cũng chẳng phải. Vì thứ ánh sáng mờ ảo duy nhất trong phòng đang di chuyển. 

 Nó phát ra từ một ngọn nến. Kẻ đang cầm ngọn nến ấy chậm rãi đi từng bước vào một căn phòng. Hắn bước vào. Căn phòng này tối thui, có cửa sổ nhưng thứ ánh sáng bên ngoài là không đủ để rọi soi toàn bộ những gì bên trong. 

 Kẻ khả nghi lục lọi một kệ sách. Hắn mở ra xem từng cuốn rồi đặt lại trong khi lắc đầu bất lực. 

 Được một lúc thì...

" Đây rồi. Chính là nó!" Kẻ khả nghi mừng rỡ hét lên. Cứ như là đã tìm thấy được toàn bộ gia sản của một quý tộc vậy. 

 Quyển sách mà kẻ khả nghi cầm. Bên trong có phác họa chân dung của một người. Có thể gọi người được phác họa là một mĩ nhân. Đó là một cô gái có mái tóc màu xanh biển, mắt cô có màu vàng kim. Cô ấy thật xinh đẹp. Dù chỉ là một bức tranh, nhưng có thể nói người con gái trong tranh ấy có sắc đẹp tuyệt mỹ nhất thế gian này. 

 Kẻ khả nghi lau đi giọt máu mũi đang chảy xuống. Hắn đặt lại quyển sách về vị trí cũ sau khi thỏa mãn. Hắn sẽ tẩu thoát khỏi đây mà không bị ai phát hiện. Ít nhất là hắn nghĩ thế. 

Rầm! 

 Cửa phòng đột ngột mở tung. Kẻ khả nghi bị làm cho giật mình mà vô tình để rơi ngọn nến. 

 Từ ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, kẻ khả nghi thấy một bóng dáng cao lớn ở phía cánh cửa. Đó là một bộ giáp đen ngòm, nó lên tiếng.

" Roselia, con chưa dọn đống đồ mà con bày ra trên bàn đấy."

" À ... À... Vâ... Vâng!"

 Kẻ khả nghi kia không ai khác chính là Roselia. Cô đã suýt bị Al phát hiện việc cô đọc trộm sách của ông. À, có lẽ cô đã bị phát hiện rồi. Bằng chứng là hai vệt trắng như mắt của Al đang nheo lại nhìn chằm chằm Roselia. 

" Khoan đã." Al nói khi Roselia vừa định tẩu thoát khỏi phòng. Cô đơ người lại, sẵn sàng nhận tội.

" Ta dùng thử linh thạch luôn nhé?"

" Ểh?! Chủ... Chủ nhân, máu này không phải là lời nguyền đang phát tác đâu." Roselia hoang mang che mũi trả lời. 

" Dùng sớm cũng đâu hại gì. Ngồi xuống đi."

" V- Vâng."

" Con vừa làm gì có lỗi à?" Al hỏi như thể đã biết điều gì đó.

... 

 Roselia im lặng không đáp lại. Cô cúi đầu tỏ vẻ đáng thương. 

" Nhanh nào." Al thúc giục Roselia.

" Vâng..."

 Roselia đi tới chỗ chiếc ghế trong phòng, nơi bàn làm việc của Al. Cô ngồi xuống một cách miễn cưỡng. Al cũng ngồi xuống đối diện cô. 

 Ông lấy ra một viên đá màu trắng, nó có chút phát sáng. Ông đặt viên đá ấy vào tay Roselia và nắm lấy tay cô. 

 Một thứ ánh sáng phát ra từ tay cả hai người. Được một lúc sau, khoảng nửa phút thì nó biến mất. 

 Al buông tay Roselia ra. Có vẻ công việc của họ đã hoàn thành. Al lấy viên đá kia đặt lên bàn. 

" Có chút... Khác lạ." Roselia nói. 

" Phải. Vì Linh thạch không dồn nén ma lực như ma thạch. Nếu ma thạch được sinh ra từ việc tích tụ ma lực thì linh thạch sinh ra khi ma lực cô đặc lại trong không khí. Công dụng tuy tương đương nhưng ma thạch nguy hiểm hơn rất nhiều. 

...

" Sao thế?" Nhìn thấy vẻ ấp úng của Roselia, Al lên tiếng hỏi. 

" Chủ nhân... Người có ổn không khi phải nhớ về những chuyện trong quá khứ?... Con...xin lỗi..."

" Ừ, vậy thôi à?"

" Nhưng..."

Al xoa đầu Roselia. Lực đủ mạnh để nhấn nhẹ đầu cô xuống, có lẽ là để cô im lặng. 

" Những chuyện đã qua. Con người ta đều khao khát được trở lại... Có thể là để sửa đổi, có thể là để được tận hưởng một lần nữa... Dù sao... Có những thứ không có cơ hội để làm lại. Đừng tự trách, ta hiện giờ không buồn đâu... Vì ta đã kẹt trong nỗi buồn ấy vài thập kỷ rồi... 

•Fact: Al đang chọc cười Roselia bằng những lời mà cô từng dùng để công kích ông trước kia:) (khiếu hài hước tệ vô cùng)

...

"...Hẳn là chủ nhân đã trải qua nhiều chuyện..."

" Ừ. Ta đã sống khá lâu, và những trải nghiệm của ta còn lâu hơn thế. Nhưng con biết không? Ta cũng chỉ là một 'tên nhóc' thôi. Cuộc đời của ta chưa bao giờ là trọn vẹn... Bởi nó vẫn chưa đi đến hồi kết."

" Thế con là gì đây?"

" Một đứa trẻ chẳng biết phải đi đâu chăng?"

...

" Đừng ủ rũ thế kia, Roselia. Con muốn nghe thêm không? Câu chuyện về tên anh hùng đần độn."

" Hả?! Vâng... Mà tên anh hùng đần độn ư?"

" Ừ. Phải. Một anh hùng... Đần độn đấy."

 ...

 ———

•Phần 3

" Ta tỉnh dậy. 

Có lẽ đã là hôm sau rồi. Chà. Bọn ta ngủ gần một ngày luôn đấy. 

Ta loay hoay nhìn xung quanh khi không thấy Lucy. 

Một lúc thì ta thấy cô ấy ngồi dưới giường. 

Có vẻ như đang viết gì đó. Nhưng ta không biết hành động này là gì, thế nên ta tiến đến gần Lucy. 

"Ồ, dậy rồi à. Chào buổi sáng, Al!" Lucy nói khi vừa trông thấy ta, cô ấy dẹp đống giấy và mực qua một bên, dang rộng hai tay về phía ta. 

Khá trẻ con nhỉ? Dù biết ta chẳng hiểu nhưng vẫn cư xử với ta như người thường ấy... Ta chẳng hiểu nữa. 

"Nào, Al. Lại đây nè." Như đang dỗ dành một đứa trẻ, Lucy vẫn trong tư thế ấy ngoắc tay biểu thị bảo ta 'lại đây'. 

Đương nhiên. Ta vẫn đứng đấy. Đang tự hỏi về cử chỉ đáng ngờ này của Lucy. Rằng liệu cô ấy muốn chiến đấu với ta ư? Hay là những điều tương tự vậy? 

...

Có lẽ thấy ta đứng đơ lâu quá, Lucy đã mất kiên nhẫn mà tiến về phía ta. 

Khi ta thắc mắc Lucy sẽ làm gì tiếp theo thì cô ấy ôm chầm lấy ta. 

Lại nữa. Thật khó thở. Ta đã nghĩ như vậy đấy. 

Nhưng để mà nói thì... Ta không ghét cái cảm giác đó chút nào. Vì nó rất ấm áp... Và... Chắc là ta cũng thích. 

Sau đó Lucy nhấc ta lên, xoay vòng tại chỗ. Hình như đã làm nhiều trò hơn thế. 

Nếu là một đứa trẻ bình thường chắc sẽ rất thích. Nhưng... cảm giác này với ta lại quá đỗi bình thường, vì leo trèo và chạy nhảy luôn là một phần của những buổi đi săn mà ta trải qua hằng ngày.

Sau một hồi, Lucy đã thấm mệt. 

Cô ấy ngồi thở hồng hộc trong khi vẫn giữ ta trong lòng. 

" Nè... Nhóc... Khỏe vậy..." 

" Cơ mà... gọi 'nhóc' hoài nghe xa cách quá ha? Hừmmm... Được rồi, đầu tiên phải dạy em nói đã... Dù nói vậy, làm sao để dạy hết tất cả đây nhỉ?... " 

•Hồi tưởng (góc nhìn khi đã trưởng thành)

Lại gì đây...

Lucy như nghĩ ra gì đó. Cô ấy vươn tay đến đống giấy khi nãy, tất nhiên là vẫn giữ tôi lại. Thật là, tôi có chạy mất đâu chứ. 

Lucy lấy ra vài tờ giấy, cô ấy chấm mực rồi viết từng nét. 

"Ehehehe..." 

...

Lucy bế tôi xuống khỏi người. Cô ấy đi ra phía trước mặt tôi, tay cầm một tờ giấy mà giơ lên. 

"Đọc nào~ A " 

Chắc là cũng không khó... 

"Al!" Tôi đọc theo. 

" Tiếp nào. Tiếp nào. Đọc theo chị! B! "

...

Tôi không hiểu. Nhưng cô ấy không bỏ cuộc.

Rồi "C" rồi "D" ... Cứ vậy chẳng biết đã qua bao lâu... 

...

...

Từ lúc nào đó. Có lẽ tôi đã thiếp đi. 

Ngày qua ngày. 

Cứ như là một giấc mơ vậy. 

Tôi đã không cần phải chiến đấu. Không cần phải giết chóc. Tôi được ăn, tuyệt hơn là đồ ăn rất ngon. 

Việc của tôi mỗi ngày chỉ là đọc theo Lucy, cùng cô ấy đi loanh quanh, gặp những con người khác và nhớ tên họ. 

Vậy rồi...

...

Một tuần. Một tháng, hai tháng rồi bốn tháng.

Tôi đã học được rất nhiều. Vì tôi hiểu rất nhanh, nhớ cũng lâu nữa. 

Bây giờ đây tôi đã biết nói. Biết tên gọi của những thứ xung quanh. 

Có thể hiểu được bản chất của vài điều... 

Gì nữa nhỉ? 

À, tôi còn nhớ tên của mọi người nữa. 

Nơi mà tôi ở, được gọi là Hắc Lang trấn. Mọi người ở đây khá tốt, mà tôi cũng chẳng biết con người nơi khác có tốt không. 

Có thể kể một vài người như là... Drwaf – ông bán thịt, chẳng biết là thịt gì nhưng nơi đây có mỗi ông ta bán. Hay Ethan – người gác cổng, là một anh chàng to lớn và mạnh mẽ. Hoặc Grim và Gram – những người sống ở túp lều phía Tây, họ thường chữa bệnh cho người khác. Còn ai nhỉ? Vol à? Không. Người tôi đang nghĩ đến là Lucy... Sao nhỉ? Cô ấy được mọi người yêu mến, việc gì cũng giỏi. 

"Này, nhóc là Al phải không? " 

...

Tôi nhìn về hướng âm thanh phát ra. Một ông lão ở đấy, ngồi nhìn tôi đầy hờ hững. 

" Ừm. Sao ông biết? " 

Thật là. Giao tiếp khó thật. Với những người lớn hơn, tôi phải thay đổi cách nói cho đúng vai vế. Lucy bảo như thế mới lịch sự. 

" Trẻ con nơi đây không nhiều. Ta đoán thôi." 

Đỉnh vậy ư? Đoán mà đúng tên luôn. 

" Ông đang làm gì vậy? " 

Ông ấy ngồi, tay cầm một cây gậy dài. Đầu của cây gậy hình như có một sợi dây... Và... Nó chìm xuống nước? 

" Câu cá... Thử không? " 

" Câu ư... " 

Kì lạ thật. Nhưng...

" Um." Tôi gật đầu trả lời. 

Thử chút cũng không sao nhỉ... 

...

...

...

Ông ta đưa cho tôi thứ "cần câu" này rồi bảo rằng " Cứ chờ đợi" . Nhưng chuyện này thật vô dụng. Tôi nhảy xuống con kênh kia có khi đã bắt được vài con rồi ấy chứ. 

" Nè, thật sự có cá sao?" 

" Có. Nhưng khá lâu đấy. Không. Chắc là tùy lúc. " 

Chiều rồi... Lucy chắc vẫn đang đợi... Tôi phải về thôi. 

" Muộn rồi. Tôi về đây. " 

" Đi cẩn thận. " 

Xẹt xẹt* 

Hả? 

Cái cần đang bị kéo. Có thứ gì đó dưới nước đang kéo nó. Que gỗ giữ cần nhìn như sắp gãy vì lực kéo ấy rồi. 

" Cá đấy nhóc, kéo nó lên. Bằng cần câu ấy!" 

Kéo ư? 

Tôi chạy đến giữ. Không mạnh lắm? Hay tại vì tôi khỏe? 

Giờ sao nhỉ? Cứ thế này mà giựt lên á? Hay chỉ giữ như này thôi? 

Ô. Hình như không còn bị kéo nữa. 

Hửm? 

Tôi nhấc cần lên. Sợi dây dần ra khỏi mặt nước. Và. Sao nhỉ? Thật khó để nói nhưng có một con cá đang ngậm chặt đầu dây. Kể cả khi nó đã bị nhấc ra khỏi nước. 

" Khá đấy nhóc. " 

Vậy là khá rồi ư? 

Tốt quá nhỉ. 

Phải cho Lucy thấy. À. Một con thôi sao? Không. Không. Lucy sẽ lo lắng lắm. Sao tôi lại thấy vui thế này nhỉ? Không phải chỉ là cá thôi sao? Thật là... 

" Về à? " 

" Chắc là tôi về. "

" Cũng chưa muộn lắm, một con nữa xem sao. " 

... 

Phải nhỉ. Chưa muộn lắm. 

Tôi đi đến bờ kênh. Sau đó... Sau đó như thế nào nhỉ? Hình như... 

Tôi cầm cần câu bằng hai tay. Giơ cao lên trên đầu. Tiếp theo là... Nghiêng người về phía sau, rồi vung tay lẫn thân trên về phía trước. 

Được! 

Đầu sợi dây của cần câu bay đi. Khá xa. Rồi rơi xuống nước. 

Giờ thì... Chờ thôi...

...

...

...

Nhanh lên. 

Hôm nay không vô ích rồi. Bằng chứng là chiến lợi phẩm trên vai tôi, hai con cá khá to. Chúng được ông lão kia buộc lại giúp tôi. 

Lucy hẳn sẽ thích nhỉ. Tôi không biết cô ấy thích ăn gì nữa, vì ăn gì thì Lucy cũng khen ngon. Mà cũng phải, đồ ăn con người làm tất cả đều rất ngon mà. 

Nhưng nếu phải nói món ăn tuyệt vời nhất, đó hẳn là cá nướng, và... thứ gì đó làm bằng sữa dê. Gì ấy nhỉ? Quên rồi. 

Kệ đi, hôm nay được ăn cá nướng rồi. Mới nghĩ thôi mà tôi đã thấy thèm. Nhanh về th... 

... 

Kia là Lucy à? 

... 

Cô ấy đi về phía này... Còn nhìn tôi... Không ổn rồi. 

Thật sự không ổn. Lucy đang tức giận. 

... 

• Từ đây trở đi không còn là hồi tưởng (Sự kiện diễn ra khoảng 3000 năm trước)

Bầu trời đã dần chuyển màu xế chiều. 

Tại đâu đó trong trấn Hắc Lang. 

Trên một con đường mòn chỉ rộng tầm chục gang tay. Có hai con người đang dắt tay nhau mà đi. Một đi trước, một đi sau. Ừm, có vẻ họ không vui gì mấy. 

...

Những cơn gió thổi qua cánh đồng hai bên con đường khiến cỏ cây nghiêng ngả như đang nhảy múa. 

Các tia nắng chiều tà chiếu xuống những vũng nước đọng rồi phản ra khắp nơi khiến không gian thêm phần u buồn. 

Có lẽ sẽ chỉ có những âm thanh xào xạc bởi gió thổi qua. 

Có lẽ sẽ chỉ là một con đường hẻo lánh khác biệt.

Nhưng chỉ hôm nay thôi, trên con đường này, chắc là không được phép tĩnh lặng rồi. 

" Này! Em chạy lung tung như thế, nhỡ đâu bị lạc thì sao!? Em có thể bị bắt đem bán cho ma tộc đấy!"

" Xin lỗi rồi mà. Mà em đâu có chạy đi, chỉ là dạo chơi tí xíu thôi. Vả lại em câu được cá nè. Tối nay ta nướng cá nha!" 

" Thật sao?! Ểh?! Em câu thật đấy à? Mà em lấy cần ở đâu mà câu? Và sao em biết dùng chứ?!" 

" Có một ông lão chỉ em. Lúc em định về thì cá bỗng cắn câu... Thế nên em ở lại một tí..."

" Chị tìm em cả buổi chiều nay đấy, Al! Định về sớm tạo bất ngờ mà nào đâu chị mới phải bất ngờ vì em biến mất. May mà Ethan nhìn thấy em qua bên kia trấn, nếu không thì chẳng biết em chơi bao lâu mới về nữa." 

" Thôi mà. Về nhà, ăn cá thôi!" 

" Lần sau đừng có mà trốn đi nữa đấy. Này! Đợi đã. Đừng chạy, đường trơn đấy! Đợi chị đã nào!" 

... 

...

...

" Nè, nướng cá trong sân vậy được luôn hả?" 

Lucy nhìn Al với vẻ băn khoăn, cô chẳng biết có được không nữa. Nếu bình thường làm vậy thì có lẽ cô sẽ bị Kate mắng một trận mất. 

" Chắc là ổn cả thôi, đừng nói với Kate là được." 

" Vậy là không hả?" 

" Kệ đi, chị lười đi ra ngoài lắm. Ở ngoài sân như này được rồi, ít nhất chúng ta đâu châm lửa trong nhà." 

Ngồi quanh... Đằng sau Lucy là bếp, nhưng ở phía trước là một ngọn lửa được thắp như lửa trại. Có đá xung quanh để cách ly với những thứ dễ cháy. Nhưng có vẻ không đáng kể lắm khi mà cỏ xung quanh đã cháy đen hết rồi. 

Ngồi quanh ngọn lửa. Al và Lucy nướng cá với vẻ hào hứng. 

" Cháy kìa! " 

" Đen đen như vậy mới ngon. Lucy cũng thử đi." 

" Từ từ thôi. Kẻo phỏng đấy!" 

" Woaaa!!" 

" Bảo rồi mà. Có sao không đấy?" 

Al lắc lắc đầu. Rồi tiếp tục ăn ngon lành. 

... 

" Người dạy em câu, trông như nào vậy? Dù sao chúng ta cũng nên đáp lễ chứ?" 

" Ngày mai em dẫn chị gặp ông ấy nha." 

" Ừm, vậy cũng được. " 

... 

" Lucy nè... " 

Al dừng ăn, ngập ngừng nhìn Lucy. Cậu hơi cuối thấp đầu nói nhỏ 

" Xin...lỗi nhé. Chuyện chiều nay ấy... Chỉ là ở nhà chán quá... " 

" Vậy thì lần sau đừng tự ý ra ngoài một mình. Chị chẳng thể biết em sẽ đi lạc đến nơi nào đâu." 

... 

" Ở ngoài kia rất nguy hiểm đó. Không phải con người nào cũng tốt với em cả... Và hơn hết nếu em gặp phải ma tộc, chúng sẽ ăn thịt em đấy." 

"V-Vâng..."

...

Tôi ngước trời. 

Đêm nay sáng nhỉ. 

Những ngôi sao trên kia...vẫn xa như thế. Thật xa, thật sáng. Và nhiều nữa. 

Ma tộc ăn thịt người ư? Haha... Đấy là điều tốt nhất nếu bị chúng bắt giữ đấy. 

Cuộc chiến này thật tàn nhẫn. 

" Nè Al. " 

...

Ngủ rồi à... Trẻ con ngủ nhanh vậy sao. Mà thôi. Cũng được. 

"Không biết chị từng kể cho em chưa... 

Cái lần đầu chị gặp em... 

'Thật kinh khủng' là những thứ duy nhất ở trong đầu chị... Không thể tin nổi. Một đứa trẻ...lại phải chịu đựng những vết thương như thế ư?... "

Tôi nhích người lại gần Al, người tôi chạm vào vai thằng bé. 

" Lúc đó... Em chẳng khác gì đã chết."

...

"Chậc...

Chắc là rất đau đúng không? 

Chị không nghĩ phép thuật của chị mạnh đến nỗi hồi phục được cả những vết thương chí tử, thậm chí là cả cánh tay của em... Khi vừa thấy em, chị chẳng nghĩ gì mà đã dùng mọi cách có thể để cứu em. Cầm máu, nước thánh đến phép thuật. Khi mà tình trạng của em vẫn không khả quan hơn tí nào... chị đã thử niệm phép một lần nữa... Diệu kỳ thay, nó đã thành công. 

Lúc đó... Chị không biết tại sao bản thân chị lại hoảng sợ đến như vậy... Như thể chị không muốn đánh mất em, một đứa trẻ xa lạ... 

Có lẽ vì em rất giống...

Nhưng đó không phải lý do duy nhất... Giờ đây chị đã hiểu. Thật đó. Em là một phần của ngôi nhà này. Đừng đi đâu xa quá đấy. Chị không muốn đánh mất em đâu, Al."

Trên bầu trời đen sâu thẳm. Những ngôi sao ngày càng nhiều. Hay chúng vốn ở đấy sẵn rồi? Có những ngôi sao rơi xuống kìa. Chẳng biết ai sẽ nhặt được chúng nhỉ? 

Tôi bắt đầu ngân nga một giai điệu 

" Sống và chết, yêu và hận

Những kẻ nào quan tâm về cuộc chiến?

 Vị dũng giả oai phong 

Sao lại khuất phục trước bóng tối. 

 Con rồng già kiêu hãnh 

Rồi một ngày cũng phải lụi tàn. 

 Cổ thụ ở bên trên bầu trời 

Không thể thoát khỏi ngày chết đi. 

 Cái kết nào cho vị anh hùng 

Có lẽ là tận cùng của sự sống. 

 Cuộc sống là tình yêu 

Và tình yêu song hành cùng cái chết." 

Đêm hôm ấy. Bên một ngọn lửa sau nhà. Lucy và Al tựa vào nhau mà ngủ. Trên môi họ vẫn nở nụ cười dù cho bên ngoài này có chút lạnh. 

Thật khó để ai đó nỡ đánh thức họ. Thôi. Đành vậy, cứ mặc họ như thế đi. 

 —Còn Tiếp—

Dù có hơi chậm, nhưng tôi hoàn thành việc sửa chữa rồi đấy độc giả à. Cảm ơn mọi người rất nhiều.

Dù là tiền truyện, tôi nghĩ nó đã vượt ngoài mong đợi rồi. Một lần nữa, cảm ơn các bạn hỡi độc giả.

MitsukiTsukikagecreators' thoughts