webnovel

Hansji The Trapper

"C-cái quái gì!?"

Đó là câu hỏi đầu tiên khi tôi tỉnh dậy, đôi mắt khó chịu nheo lại do tia nắng gắt chiếu xuyên qua tán lá lớn trên cao. 

"Không phải đang là buổi chiều ư?"

Tôi lại tự hỏi bản thân trước khi cố gắng đứng dậy, cơ thể mệt mỏi, như có áp lực vô hình đè trên lưng. Lấy điện thoại ra từ trong túi, tâm trạng chuyển sang thất vọng khi phát hiện không có sóng. 

"Đùa"

Thử trèo lên mấy cái rễ nhô từ mặt đất, mong muốn sẽ có muốn chút sóng trên cao, bỗng nhiên xuất hiện vài tiếng bước chân, khi lia mắt lại nhìn, tim tôi đập liên hồi, mặt mày trắng bệch, giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo má. Tính từ để miêu tả có lẽ là kinh hoàng, không, nó còn hơn thế. Bản thân lùi lại vài bước khi chứng kiến con lợn rừng to gấp đôi thông thường với hai cặp ngà nhô thẳng phía trước. 

Nó nhìn tôi gầm gừ vài tiếng. 

Từ khi còn là một đứa trẻ, chính mình đã luôn sợ hãi các nhân vật phim kinh dị, lo rằng ngày đen đủi nào đó sẽ gặp họ. Tôi nín thở, đại não đang ra lệnh cho toàn bộ tế bào trong cơ thể cảnh báo tôi rằng 'Chạy'. Con lợn xông thẳng về phía trước, tôi cong đuôi lên thoát thân, phóng như lao, nhảy qua từng khúc rễ lớn chắn ngang cùng đám bụi đầy gai, may thay chúng đã câu thêm chút thời gian. Cảm thấy sức lực dần cạn kiệt, thứ kia thì sắp đuổi đến nơi, bản thân lách thật nhanh qua bên trái và núp dưới đống rễ cây chằn chịt. Con lợn rừng cũng lách theo, mất kiểm soát tông thẳng vào cái cây gần đấy, tạo vết nứt lớn trên thân gỗ đồ sộ. 

Nó ngửi xung quanh, thất vọng bỏ đi. 

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi kiếp nạn, đây thực sự là lần đầu tiên bản thân phải chạy thục mạng khỏi thứ kinh khủng như vậy. 

"Đây là nơi quái nào?"

Hàng ngàn thân cổ thụ khổng lồ bao lấy xung quanh, nhiều không đếm xuể, con lợn rừng như đã đột biến, mớ hoa lá và côn trùng mà bản thân chưa bao giờ thấy trước đây. Nếu nói đây mơ thì thì tôi muốn tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này. Với vậy chỉ có thể nghỉ vài phút cho ổn định tinh thần trước khi bước tiếp với ý định tìm nơi có sóng dù nhỏ nhất. Hơn cả tiếng trôi qua, cảm thấy mình rơi dần vào bế tắc. Thời gian càng trôi, tôi càng gặp nhiều thứ đáng sợ hơn mình tưởng. 

Con muỗi khổng lồ, lũ nhện dài hơn 2 mét, lúc nhúc xây tổ trên cành cây khổng lồ hay đàn khỉ phun lửa, bằng cách thần kỳ nào đó, tôi vẫn sống sót và đứng đây. Lúc muốn nghỉ ngơi, bỗng xuất hiện chiếc dây leo quấn chặt, nhấc cả thân tôi lên, thứ đó tựa cây bẫy ruồi kết hợp với đầu cá mập, kích thước chỉ bằng gần nửa tôi nhưng lực siết thật sự chết người. Cứng, đau, hệt như sợi xích vậy. 

Nó há to miệng muốn nuốt chửng tôi, với tất cả ý chí sống sót và bản năng sinh tồn, mình gắng giãy giụa thoát ra, vùng vẫy không thành. Bản thân đá vào cằm con quái vật trước mặt nhưng lại không hiệu quả mấy. Ngay lúc bế tắc, trong tâm chỉ có duy nhất khao khát đó là được sống. Không còn gì để mất, tôi ném cái điện thoại thẳng vào mặt nó, món đồ công nghệ kia bị con quái vật nhai và phát nổ. 

Lửa bùng lên từ miệng, nhanh chóng lan ra toàn thân khiến thứ kia gào lên đau đớn, cuối cùng là thả người ra, giương mắt nhìn con quái vật sắp chết vì thiêu đốt, gương mặt hiện rõ sự tuyệt vọng. Điện thoại đã mất, bản thân còn lạc một nơi mà mình không biết, xung quanh toàn là đám quái vật khát máu.

Mình nên làm gì đây. 

———

-Ngày 1-

Màn đêm buông xuống, tôi kiếm được nơi kín đáo, an toàn để tránh ánh mắt của đám thú dữ đó.

———

-Ngày 2-

Do cơn đói, mùi hôi, âm thanh gầm gừ và những tiếng bước chân lớn, tôi hoàn toàn không thể ngủ được. Tin tốt là bản thân đã tạo được lửa từ tàn dư của cơ thể con quái vật cây.

———

-Ngày 5-

Tôi tìm được nguồn nước từ cái ao, sau khi hớp ngụm lớn thì ngay lập tức ho sặc sụa vì hương vị kì quái. Có con nhện lưng đeo vỏ sò trồi lên từ mặt nước cắn phập vào tay nhưng nó đã bị tôi giết bằng các viên đá gần đó. Dù bị thương, mình chỉ có thể cắn răng chịu đựng, quấn lại bằng vải áo. 

———

-Ngày 8-

Tôi đau đầu và một góc chân bị sưng tấy, có thể do nguồn nước và con nhện hôm trước tôi ăn. 

———

-Ngày 10-

Tôi cô đơn, nhớ nhà và gia đình, chẳng biết nên làm gì hay đi đâu trong cái khu rừng này.

———

-Ngày 14-

Tôi dùng đá làm vũ khí, tìm được nguồn thức ăn, qua từ việc săn bắt vài loài vật kì quái như thằn lằn bay hay giun khổng lồ với miệng đầy răng. Vị của chúng khi nướng lên thì tương đối ổn, vài tiếng sau lại bị tiêu chảy và tê liệt trong ít phút. 

———

-Ngày 16-

Nơi cư trú bị phá hủy bởi một đàn khỉ phun lửa, buộc phải rời đi khá xa khi chúng chiếm ao nước.

———

-Ngày 20-

Khi đang đi bộ kiếm nơi ở mới thì bản thân bị vấp té, vô tình úp mặt vào bông hoa kì lạ, đó hít phải phấn hoa, thứ chất hoá học đó đột ngột khiến tim tôi đập nhanh gây khó thở. Sau gần cả giờ đồng hồ trong khoảnh khắc địa ngục đó, cuối cùng mọi thứ đã dừng lại.

———

-Ngày 50-

Tôi đã thành công trong việc giết con lợn rừng lúc trước bằng những cung tên đá tự chế, vài chiếc bẫy và độc từ loài hoa đã khiến bản thân khổ sở. Trước khi con thú kia chết, nó dùng sức lực cuối cùng tông thẳng vào tôi, dù rằng đã chặn cú húc bằng cái khiêng gỗ tự chế nhưng dư chấn để lại khiến lưng sau như sắp gãy làm đôi. 

———

-Ngày 70-

Từng ngày trôi qua, cảm thấy như tâm trí mình suy sụp dần. Sợ, cô đơn, làm ơn bất kỳ ai, xin hãy cứu tôi. Ở đây càng lâu, bản thân như muốn phát điên, bất cứ sinh vật nào gặp được đều muốn giết tôi, gần 90% loài cây có độc. 

———

-Ngày 100-

Sự xui xẻo vẫn chưa buông tha, khi vài con khỉ phun lửa giống lúc trước xuất hiện, bọn này lại hung hãn hơn nhiều. Chúng liên tục tấn công kể cả khi tôi có ý định bỏ đi, bản thân đã dùng hết mọi thứ mình có để chiến đấu với chúng: Cung tên, rìu, bẫy hay cả độc. 

May là tôi vẫn đứng vững đến cuối cùng. Sau khi xác minh bọn khỉ đã chết hết, mình mới an tâm rời đi. Đột ngột có thứ gì đó tác động mạnh vào hông bên phải, làm cơ thể tôi văng vào gốc cây

Một con khỉ đột to lớn, toàn thân bốc lửa đang nhìn chằm chằm, tôi như thể sắp chết với những vết bỏng đau rát ở thân bên phải, mất hết hy vọng sống. Khi cái chết đến gần, chính mình dùng hết sức bình sinh đứng lên, mặc kệ cho những cơn đau đang dày vò cơ thể. Tôi vẫn muốn sống.

Phải sống để gặp lại gia đình, bạn bè. Dù là vậy cơ thể này lại gục xuống vì chạm đến giới hạn. Tầm nhìn trở nên mờ đi, tiếng cạp lớn phát ra khiến tâm trí thoáng chốc sững sờ, hình ảnh một người đàn ông trung niên với con chó khổng lồ kế bên nuốt trọn con khỉ khô xuất hiện trước mắt tôi. 

Ông ta mỉm cười nhẹ và nói. 

"Impressive, you're still alive after getting attack by Blazing Gorilla. It seemed like your existence in this world is gradually fading, but how strange, your soul is burning stronger than ever. Let me ask you, do you want to live?"

"Hay đấy, ngươi còn sống trước đòn đánh của ma vật Blazing Gorilla. Có vẻ sinh mệnh này sắp sửa tan biến rồi, kỳ lạ thay nó lại bốc cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn sống không?"

Nghe thấy tiếng Anh, đôi mắt khẽ liếc người đàn ông lạ mặt, không thể dễ dàng tin tưởng được nhưng đã đến nước này rồi.

"I wanna.. live"

"Tôi muốn.. sống"

Khóe miệng ông ta nhếch lên trước khi tôi ngất đi.

———

"Ah, you wake up"

"Dậy rồi?"

Tôi tỉnh lại, thân thể cực kì mệt mỏi, càng cố di chuyển lại càng thêm đau. 

"I healed your wound, don't move too much"

"Ta chữa cho rồi, đừng di chuyển nhiều quá"

'Chữa' ý ông ta là sao, bối rối nhìn xuống thấy ngón tay bên phải là móng và vảy, ông ta đưa cho chiếc gương để soi, thông qua nó, tôi thấy được mắt mình giờ có màu xanh như loài rắn.

"1/3 of your body was so severely necrotic, so I had to cut it off to replace it with snakes's part. It has an amazing compatibility with your body"

"1/3 cơ thể ngươi đã bị hoại tử nặng khiến ta phải cắt bỏ chúng để thay bằng xác thịt của loài rắn. Nó có độ hòa hợp khá kinh ngạc cơ thể cậu." 

Nghe ông ta kể, tôi thất thần không nói nên lời, gã này không hề muốn cứu tôi mà chỉ nhân cơ hội có người sắp chết để làm khí nghiệm.. mà ít nhất vẫn còn sống kể cả khi có trở thành loại người biến dị thế này. 

"À dây thanh quản, dạ dày thương tổn khá nặng, có thể do ngươi tiêu hóa đống tạp chất tại đại ngàn nguy hiểm đó. Việc còn đã sống đã là kỳ tích. Tên ta là Ludwick Grey, pháp sư theo trường phái Spirit. Còn cậu?"

Ông ấy lịch sự giới thiệu trước khi hỏi tên tôi. 

Tên tôi là... Mình không nhớ. Khi cố gắng tìm lại ký ức trước và sau khi đến khu rừng, tất cả chỉ như cái bóng mờ ảo đang tan biến dần. 

"Vì dây thanh quản đang dần hồi phục nên ta đã chuẩn bị giấy viết sẵn."

Cầm cây bút sau cả tháng, bàn tay run run khi viết xong dòng chữ đầu tiên. Nét chữ cũng chả ra nổi con chữ, đơn giản là những nét gạch lung tung mà thôi. 

"Hansji ư?"

Ông ta vẫn đọc ra.

"Vậy thì Hansji sau khi ta cứu cậu thì cậu định làm gì để trả ơn? Chi phí giữ mạng trong 2 tháng liền và nguyên liệu để sửa chữa toàn thân khá là đắt đỏ đấy"

Nói vậy ông ta lấy ra tờ giấy, trong đó chỉ thấy mỗi con số thôi, đến cuối dòng là tổng cộng số tiền 50 triệu Leni.

"Với số nợ lớn kia thì cậu phải làm nô lệ phục vụ cho kẻ khác. Làm việc đến cuối đời mới hết nhưng đối với ta thì nó chỉ đơn giản hơn nhiều, chỉ cần thu thập nguyên liệu ma vật ta yêu cầu."

Tôi nuốt nước bọt khi nghe Ludwick nói xong. Kể từ khi chứng kiến khoảnh khắc lão pháp sư ấy dễ dàng giết con khỉ đột kia như thế nào, bản thân biết chả có cửa với ông ta. Tôi gật đầu thay cho lời nói, lão đó chỉ nhìn tôi cũng chả nói gì.

———

Đã được hơn 2 hay 3 năm kể từ khoảng khắc đó. Khi bản thân mang trong mình dòng máu của loài rắn, khả năng thể chất đã được cải thiện rất nhiều. Dù vậy chính mình lại cảm thấy cảm xúc như phai mờ theo từng ngày.

Tôi đã chả thể cảm nhận được cơn đau hay cảm thấy tội lỗi khi sát sinh. Nó xuất hiện thoáng chốc rồi biến mất.

Cầm trên tay con dao mà lạnh lùng mổ sẻ ma vật Nosta Spider để lấy cặp nanh và ma thạch. Tôi nhanh chóng rời đi với cơ thể toàn vết thương, thậm chí là chất độc còn dính trên da. Có một chàng elf tóc trắng im lặng nhìn tôi từ phía sau, sau đó lặng lẽ dùng phép thuật ánh sáng khiến tất cả vết thương cùng chất độc tan biến. 

Tôi ngoảnh đầu nhìn elf đó, mặt anh ta đơ ra đôi mắt rưng rưng lệ, tôi không biết gì, chỉ cảm ơn và rời đi.

"Nhân?"

Khi elf đó cất tiếng, cơ thể tôi như khựng lại. Là nó, tôi đã nghe qua giọng nói này trước đây. Hình như tôi biết cậu ta, nhưng sao tôi lại biết tên cậu đó.

"Khang?"