Lạc Thần Hi nhìn thấy người đến cũng có chút sửng sốt.
Người đến không phải Mục Diệc Thần, mà là một ông lão năm mươi, sáu mươi tuổi.
"Lạc tiểu thư, để cô phải đợi lâu." Ông lão gật đầu ra hiệu với Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi kinh ngạc hỏi: "Xin hỏi ông là..."
"Thôi được rồi, cô cũng đừng giả vờ nữa!" Tả Hiểu Tình chen ngang, "Bây giờ cô còn không biết xấu hổ hay sao? Cùng ở một chỗ với ông lão như vậy, sao không mất mặt chứ? Thật nên để Trần thiếu đến đây nhìn xem, nữ thần hoa khôi thời trung học của anh ấy năm đó, bây giờ sa đọa thành người như thế nào…"
"Im miệng ngay!" Đúng lúc này, bỗng nhiên nhân viên cửa hàng lên tiếng, ngắt ngang lời của cô ta,
"Tả tiểu thư, cô đang nói đùa cái gì vậy hả? Lâm tiên sinh là ông chủ của cửa hàng chúng tôi đấy!"
"Cái...cái gì chứ!" Tả Hiểu Tình lập tức nghẹn họng, hai mắt trợn to, "Làm sao có khả năng này được chứ?"
Lạc Thần Hi không phải bị một ông lão bao nuôi hay sao?
Support your favorite authors and translators in webnovel.com