Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mục Diệc Thần lập tức đen lại.
Nhớ tới lúc trước ở tiệc tối từ thiện của thị trưởng, cô gái nhỏ này đã từng đưa cài áo bươm bướm của anh để quyên góp ra ngoài.
Lúc ấy, anh quá lo lắng, không nghĩ đến tức giận.
Hiện giờ nghĩ lại, lá gan của cô gái nhỏ này quá lớn rồi!
Lúc ấy đáng ra nên trói cô trên giường thêm mấy ngày.
Bảy ngày bảy đêm căn bản là không đủ!
Lạc Thần Hi vừa mới buột miệng nói ra, hiện giờ nhìn thấy vẻ mặt u ám của Mục Diệc Thần liền ý thức được là mình nói sai rồi.
Khẩn trương lộ ra nụ cười vui vẻ ngọt ngào: "Khụ khụ, em nói sai rồi, hôm đó em là vì ông xã làm từ thiện, tuyệt đối không phải cố ý muốn bán! Đúng, chính là như vậy, ông xã nhất định sẽ hiểu cho em, đúng không?''
Mục Diệc Thần liếc cô một cái, không trả lời.
Lạc Thần Hi xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cưỡng ép nói lảng sang chuyện khác.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com