Đáng tiếc, bánh bao nhỏ hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình của ba ba.
Lạc Thần Hi lấy ra bánh pudding dâu tây, lai lắc lư trước mặt cô bé.
Bánh bao nhỏ giống như con cún, bị hấp dẫn qua bổ nhào vào trong lòng chị.
Lạc Thần Hi lấy một bộ thìa ra từ trong hộp cơm, đưa cho bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ ăn một miếng, lập tức mở miệng nhỏ: ''Oa... Thật ngon!''
Lạc Thần Hi cười tít mắt nhìn quai hàm con bé phình lên: "Đương nhiên là ăn ngon rồi, đây là bà cố ngoại của con làm đấy! Chị làm bánh pudding dâu tây cho con ăn, là học từ bà ngoại con đấy...!''
Bánh bao nhỏ vùi đầu ăn uống, không nghe được.
Trong mắt Mục địa thiếu hiện lên nét cười.
Giơ tay sờ sờ đầu bánh bao nhỏ: "Nói không sai, đây là tấm lòng của bà cố ngoại con, con ăn nhiều một chút."
Lạc Thần Hi chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy, Mục Diệc Thần nói có chỗ không đúng lắm...
Mãi cho đến khi bánh bao nhỏ ăn xong, cô mới đột nhiên hoàn hồn.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com