Đêm hôm ấy, gần như hoàn mỹ.
Khi hắn tỉnh lại, thì có một quãng thời gian, luôn nhớ mãi không quên, còn phái người điều tra tăm tích của người phụ nữ kia.
Đáng tiếc, lúc đó hắn chỉ dừng lại mấy ngày ở nước Y, không kịp tìm ra người, trở về Trung Quốc, nên bỏ lỡ luôn cơ hội.
Sau đó, thì Lạc Thần Tâm ôm bánh bao nhỏ, chạy đến cửa nhận thân...
Hắn từ đầu đến cuối không có quên, một đêm cực lạc mất hồn đó.
Đúng lúc đó kích động, nên mới gật đầu đồng ý việc kết hôn.
Đã từng, đây từng là chuyện mà hắn hối hận nhất.
Nhưng bây giờ...
Nhớ đến chuyện cũ, thì ánh mắt của Mục Diệc Thần dần dần trở nên dịu dàng.
Lạc Thần Hi lại cảm thấy đàn ông ở phía sau lưng là lạ, sờ soạng trên lưng cô một lúc, thì không cử động nữa!
Dù không biết tại sao, nhưng, theo trực giác của nàng thì đây là một cơ hội chạy trốn.
Lập tức cúi người lại đẩy Mục Diệc Thần ra.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com