Ngày đó rõ ràng đã chậm như vậy, lại còn bị người nhìn thấy nữa chứ!
Phương Tử Thiến giả ngu, "A? Có chuyện như vậy sao? Lần trước cháu xin nghỉ đông, có vài ngày không ở công ty, nên cũng không biết chuyện này. Lão gia à, là cháu không trông chừng thiếu gia rồi…"
Cô ấy hiện lên vẻ mặt hổ thẹn.
Bạch lão gia vẫy tay một cái, "Quên đi, thằng nhóc hỗn xược nhà ông không hiểu chuyện thôi, liên quan gì đến cháu chứ? Cháu đi đi, nhân tiện kêu Thế Huân đến đây giúp ông luôn."
Phương Tử Thiến thở phào nhẹ nhõm.
Thuận lợi tránh được một kiếp!
Nếu để cho Bạch lão gia biết, người phụ nữ bị Bạch Thế Huân vác về công ty là cô, thì không biết sẽ hiểu nhầm như thế nào nữa?
Mỗi ngày cô ấy đều bị Bạch Thế Huân chỉnh đến mức thảm hại như vậy, còn muốn chịu oan ức, vậy thì quá oan uổng luôn rồi đấy!
…
Phương Tử Thiến xoay người, đi tìm Bạch Thế Huân.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com