Lạc Thần Hi nhịn không được đạp hắn một cái: "Muốn đi thì tự anh đi, em và Đường Đường ở đây! Mục Diệc Thần em sâu sắc hoài nghi Đường Đường không phải con ruột anh, anh lại muốn bỏ con bé ở đây mặc kệ?"
Lạc Thần Hi hung hăng trợn mắt nhìn Mục Diệc Thần, chỉ chỉ ngón tay.
Ngay lúc bọn họ vừa mới tranh chấp, Bánh bao nhỏ đã được Phương Tử Thiến mang ra bờ biển.
Ngay cả Lạc Thần Hi cũng không chú ý đến, hai người rời đi lúc nào cũng không hay biết, vừa rồi Phương Tử Thiến cũng đã nhìn thấy Bạch Thế Huân không chút kiêng kỵ hùa theo người đẹp tóc vàng chưa?
Không đúng, khẳng định Phương Tử Thiến đã nhìn thấy rồi, cũng không biết cô ấy đã thấy bao nhiêu.
Còn nữa, theo tính cách của Phương Tử Thiến cũng không phải là người gặp cảnh khốn cùng có thể nhẫn nhục chịu đựng, có thể nhịn để người đàn ông của mình vượt quá giới hạn. Bạch Thế Huân tán gái không chút kiêng kỵ như vậy vậy mà cô ấy không bộc phát tại chỗ còn không nói tiếng nào rời đi?
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com