Nghe được Mục Diệc Thần tra hỏi bất ngờ, Phó Lâm Sâm nghẹn một cái.
"...Thật xin lỗi, Diệc Thần, tôi không kịp chặn Phó Giai Đồng. Tôi hôm qua mới phát hiện, con bé đã bí mật xuất ngoại ba ngày trước, còn để cho người trong nhà lừa gạt tôi."
"Cậu nói gì?!" Mục Diệc Thần sầm mặt lại: "Cậu cùng Phó Giai Đồng không phải anh em sao? Cô ta xuất ngoại, cậu vậy mà một chút cũng không biết?!"
Phó Lâm Sâm nghĩ đến hình ảnh bản thân đứng trước mặt Mục Diệc Thần cam đoan sẽ bắt được Phó Giai Đồng, kết quả giờ như thế này, lập tức lúng túng không thôi.
"Khụ khụ, chuyện này đúng là…là sơ sẩy của tôi. Tôi với Phó Giai Đồng rất bình thường, cũng không quá quan tâm chuyện của con bé, hiện tại nó lại chuyển ra khỏi Phủ tổng thống, nếu không phải là tôi cố ý đi nghe ngóng, căn bản cũng không biết con bé gần đây đang làm gì...."
Phó Lâm Sâm càng nói tiếng càng nhỏ.
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com