Lạc Thần Hi vội nói: "Đương nhiên không ngại! Bruno tiên sinh, anh vẫn luôn là idol của tôi, có thể xin anh chụp cùng tôi một kiểu ảnh không?"
Bruno sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được bật cười.
"Đương nhiên là có thể."
"Quá tốt rồi!" Lạc Thần Hi hưng phấn lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, đưa cho Mục Diệc Thần: "Chồng à, giúp bọn em chụp một tấm hình đi!"
"Không chụp!" Vẻ mặt Mục Diệc Thần tái nhợt cự tuyệt.
"A? Vì sao?"
Lạc Thần Hi không nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt, ngây ngẩn cả người.
Mục Diệc Thần hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Nói đùa cái gì, vợ hắn lại muốn cùng người đàn ông khác chụp ảnh chung!
Hơn nữa, Bruno trước mắt này, dáng dấp còn đúng là yêu nghiệt, tóc vàng mắt xanh, dáng người cũng tốt, không phải bệnh mê trai đẹp của vợ hắn lại tái phát đấy chứ?
Lần sau nhất định phải tuyển tổng giám chế là nữ mới được!
Support your favorite authors and translators in webnovel.com