Mục Diệc Thần vươn người lên, liền muốn đứng dậy để tính sổ với đồ ngốc nhà mình.
Nhưng Lạc Thần Hi đã từ trên giường nhảy xuống, đang mặc quần áo.
Cô len lén nhìn Mục Diệc Thần một cái, thấy sắc mặt hắn dữ tợn, có chút chột dạ mấp máy môi.
"Anh… Ai bảo anh đè em ra, không nghe em nói hết! Anh quên rồi sao? Hôm nay chúng ta đã hẹn với Diệc Lăng muốn đến nhà cậu ấy thăm mấy chú chó, Đường Đường đã muốn đi sớm, chắc là con bé muốn đi lắm nên mẹ mới không dỗ được…"
Sắc mặt Mục Diệc Thần tái xanh.
Nhưng vẫn nhớ là có chuyện này thật.
"Đáng chết, Mục Diệc Lăng đúng là đần độn, chờ đó!"
Người đàn ông không được thỏa mãn nổi giận, nhưng không thể mắng vợ mắng con, chỉ có thể xả tức lên người em trai.
Mục Diệc Lăng đang ở nhà mình hắt hơi một cái, không hiểu vì sao.
Không hề biết bản thân tự nhiên nằm không cũng trúng đạn.
Lạc Thần Hi cực nhanh mặc quần áo và rửa mặt xong.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com