La Tú Đệ nhíu mày: "Đương nhiên là mẹ biết, lần trước lên TV, nghe đâu dây chuyền con ranh Lạc Thần Hi chết tiệt kia đeo trên cổ đáng giá 10 triệu!"
Nghe vậy, trong lòng Lục Nhã Tĩnh ghen ghét muốn chết.
Căn bản không thể chấp nhận, đứa con gái nuôi nhận từ cô nhi viện kia giờ sống sung sướng như vậy.
"Vậy thì đòi tiền cô ta! Cho dù đồ trang sức không phải của cô ta mà là của nhà họ Mục, cũng có thể để cô ta trộm bán lấy tiền cho chúng ta!"
La Tú Đệ vỗ đùi: "Nhã Tĩnh, con nghĩ đơn giản vậy à? Lần trước lúc mẹ con mình đến nhà họ Mục, thái độ của con ranh kia chính là không muốn cho chúng ta tiền! Nếu không phải Mục đại thiếu đột nhiên xuất hiện, đến 20 triệu này cũng khó lấy được, con còn mong nó bán trang sức thành tiền cho chúng ta à?"
"Cô ta không muốn thì sao chứ? Con có cách để cô ta ngoan ngoãn nhả tiền ra!" Lục Nhã Tĩnh không ngừng cười lạnh.
La Tú Đệ nghi ngờ hỏi: "Là sao?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com