Trời đã xẩm tối, bầu trời u ám với những đám mây đen kịt, hứa hẹn một cơn bão sắp đến. Linh , Nam và An đứng trước cổng một ngôi nhà cũ kỹ, bỏ hoang nằm sâu trong khu rừng. Ngôi nhà này đã bị bỏ rơi nhiều năm ,và không ai dám đến gần vì những câu chuyện ma quái lan truyền khắp làng. Cổng sắt gần như đã bị gỉ sét hết, Linh vừa nói vừa chỉ tay vào những thanh sắt công queo và phủ đầy rêu
Linh nói với giọng run run " Tớ nghe nói ngôi nhà này từng là nơi ở của một gia đình giàu có, nhưng rồi họ bị giết một cách bí ẩn, ngôi nhà này chắc đã bỏ hoang hàng chục năm rồi."
Nam trấn an " có lẽ đây chỉ là những câu chuyện đó người ta thêu dệt thôi" mặc dù ánh mắt của cậu ấy cũng tỏ vẻ lo lắng
"chúng ta hãy vào trong và khám phá xem nào tụi mình đã bàn kế hoạch đi đến đây rồi thì cùng khám phá xem sao" Nam nói.
.An đứng yên lặng, nhìn chăm chú vào ngôi nhà với vẻ mặt đăm chiêu. " Tớ nghe bà ngoại kể rằng, mỗi khi trời tối, ngôi nhà này lại sáng đèn mặc dù không ai sống ở đó, bà còn nói nếu nhìn kỹ sẽ có những bóng người di chuyển trong những căn phòng."
" Đừng nói những điều kỳ quái như thế chứ," Năm nói với giọng cố gắng bình tĩnh. Chúng ta đã đến tận đây rồi không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được.
Họ đẩy cánh cổng sắt cũ kỹ, nghe tiếng kêu tít rợn người và tiến vào khuôn viên ngôi nhà. Sân trước đầy cỏ dại mọc um tùm, che phủ những lối đi lát đá đã nứt vỡ. Họ dừng lại trước cửa chính, một cánh cửa gỗ lớn bị bỏng tróc, vết sơn loang lổ. Khi Nam dùng hết sức để mở cửa, một tiếng "kẹt" lớn vang lên, làm cả ba giật mình. Họ bước vào bên trong ngôi nhà, cảm nhận ngay không khí lạnh lẽo và tối tăm. Ánh đèn pin le lói chiếu sáng những bức tường loang lổ và đồ đạc bị phủ bụi dày cộm. Căn nhà trông như bị bỏ quên qua nhiều thế kỷ, với mạng nhện giăng khắp nơi và những bức tranh cổ treo lệch lạc trên tường.
Trông nơi này như phim kinh dị vậy, An nói với giọng vẻ run run " tớ bắt đầu thấy không ổn rồi."
"Đừng lo", Nam đáp lại, cố gắng giữ bình tĩnh."Chúng ta sẽ chỉ khám phá một chút rồi rời đi , không gì phải lo sợ cả."
Họ bắt đầu đi qua các căn phòng, mỗi bước chân trên sàn gỗ cũ kỹ đều kêu răng rắc. Trong một căn phòng lớn, họ tìm thấy những chiếc ghế bành cổ điển và một chiếc bàn gỗ lớn phủ đầy bụi. Một chiếc đồng hồ quả lắc đứng trong góc phòng, kim ngừng lại ở vị trí 12 giờ, dường như đã ngưng chạy từ lâu.
Linh đứng lại trước một chiếc tủ kính, bên trong chứa đầy những vật phẩm kỳ lạ. Một bức tượng nhỏ, một chiếc đồng hồ bỏ túi bị hỏng, và một cuốn sách cũ bị khoá kín. Cô cảm giác thấy có gì đó rất không đúng về nơi này, như thể mỗi món đồ đều mang một câu chuyện bí ẩn.
"Nhìn kìa", Linh chỉ tay vào một bức tranh lớn trên tường, vẽ cảnh một gia đình quý tộc trong trang phục thế kỷ 19. "Đây có lẽ là gia đình đã sống ở đây. Nhưng tại sao khuôn mặt của họ lại mờ ảo thế kia ?"
"Hình như có cái gì đó không đúng," An thì thầm ."cậu có cảm thấy không khí ở đây rất kỳ lạ không?"
Nam gật đầu ,ánh mắt cậu quét qua các bức tường và trần nhà." Chắc chắn là có điều gì đó bí ẩn. Tớ nghĩ chúng ta nên chia ra phám phá. Nếu phát hiện gì, hãy hét lên."
Họ quyết định chia nhau ra. Linh đi lên cầu thang, dẫn đến tầng trên. Bước từng bước trên cầu thang gỗ cũ, cô nghe thấy tiếng kêu kọt kẹt dưới chân.Ánh đèn pin chiếu vào những bức tranh treo dọc theo cầu thang, hình ảnh những khuôn mặt vô cảm chằm chằm nhìn vào cô, khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Nam đi vào phòng khách, nơi có một lò sưởi lớn và những chiếc ghế sofa cổ điển, cậu cúi đầu xuống nhìn vào lò sưởi và phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ bị giấu bên trong. Mở hộp, cậu thấy một bức ảnh đen trắng của gia đình từng sống ở đây, nhưng khuôn mặt của họ đã bị xoá nhoà một cách kỳ lạ.
An đi vào bếp, nơi mọi thứ bị phủ bụi và mạng nhện. Cậu mở các ngăn tủ, tìm thấy những dụng cụ nhà bếp cũ kỹ và một chiếc lọ thủy tinh chứa một chất lỏng màu đen bí ẩn. Cậu nhìn vào lọ thủy tinh, cảm thấy có gì đó không đúng.
Khi cả ba gặp lại nhau ở sảnh chính, họ chia sẻ những gì đã tìm thấy. Linh kể về những bức tranh trên cầu thang, Năm về chiếc hộp gỗ và bức ảnh, và An về lọ thủy tinh kỳ lạ.
" Chúng ta cần phải cẩn thận", Linh nói." Tớ cảm thấy có gì đó rất tồi tệ đang ẩn giấu ở đây."
"Đúng vậy," Nam đồng tình. " Nhưng chúng ta đã đến đây rồi, không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Chúng ta sẽ tìm hiểu kỹ hơn và cố gắng tìm ra bí ẩn của ngôi nhà này."