Mạc Thanh Yên nhìn thấy mẹ của mình đang nói về chính mình, trong đáy mắt chính là hận thù, còn có chính là chán ghét.
Lòng của cô như nhỏ máu, đây là lần đầu tiên cô biết được, mình là đứa nhỏ không hề được mẹ yêu thương. Cho dù lúc trước cô có ý nghĩ như vậy, chính là sau khi sinh bọn nhỏ ra, cô thật sự không có hận bọn hắn đi, ngược lại cũng rất may mắn khi cô sinh bọn nhỏ ra.
Vì sao mẹ của mình lại như vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt của cô có chút thay đổi, hung quang trong mắt càng ngày càng tối đi, Lệ Đình Tuyệt biết được là cô không chịu nổi, vì thế giúp cô che lỗ tai lại.
"Tiểu Yên, đừng nghe, cái gì cũng đừng nghe."
Sau đó anh xoay mặt qua, âm thanh lạnh lùng nói: "Câm miệng...… "
Mà Khải Lỵ nhìn thấy vẻ mặt Mạc Thanh Yên ngày càng thống khổ, cười đến âm u.
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com