Lệ Đình Tuyệt không muốn cô phiền nào vì việc này, anh nhất định sẽ điều tra cặn kẽ.
"Không phải năm đó em bị bệnh nặng sao, có thể đã tổn thương đến não bộ, mất đi một phần ký ức cũng là bình thường."
Anh cũng chỉ có thể an ủi cô như vậy, dù sao anh cũng không rõ Khải Lỵ đã dùng thủ đoạn gì? Nhưng cô ta đã hoán đổi vị trí của hai người, khiến Mạc Thanh Yên trở thành Bối Thiển, còn Bối Thiến lại biến thành Mạc Thanh Yên.
Đây là sự thật, cũng là điều đau đớn phũ phàng nhất.
Mạc Thanh Yên nghe Lệ Đình Tuyệt nói vậy, cũng thấy rất có khả năng, hôm nay người đàn ông kia có mục đích gì? Cô cũng không rõ lắm.
Nhưng anh ta chắc chắn không phải là người tốt, vì vậy cô liền không nghĩ đến việc này nữa.
Cô tựa vào trong lòng Lệ Đình Tuyệt, nắm ngón trỏ của anh, cuối cùng cũng xuất hiện một ý cười nhẹ.
"Tuyệt, chúng ta trở về đi, em nhớ mấy đứa nhỏ rồi."
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com