Lệ Đình Tuyệt nhìn thấy bộ dáng mê người của cô, anh khẽ liếm môi, thực sự là rất muốn hôn cô.
Hai tay Mạc Thanh Yên vòng qua cổ anh, cái đầu nhỏ nhắn ghé vào ngực anh nói nhỏ : "Người ta thẹn thùng, không muốn hôn ở đây. "
Tuy rằng cô có thể nhìn người khác hôn nhau, nhưng không thể chịu nổi người khác nhìn chằm chằm mình hôn, như vậy thật xấu hổ.
Lệ Đình Tuyệt nghe cô nói, đáy lòng rung động. Cô chưa từng yêu ai, trong chuyện tình cảm hoàn toàn ngây thơ giống như một trang giấy trắng. Chỉ là quá sớm đã phải trải qua những chuyện đáng lẽ ra cô không bao giờ phải trải qua, khiến cho cô không thể không nhanh chóng lớn lên.
Vì thế cúi đầu nở nụ cười : "Được, chúng ta về nhà lại hôn. "
Á, ý của cô không phải như vậy có được không.
Hình ảnh hai người đứng ở bên đường ôm nhau bị Uông Lạc Lạc đi ngang qua thấy được, cả người cô ta đều ngây ra. Bạn tốt đẩy cô ta hỏi : "Sao vậy? "
Support your favorite authors and translators in webnovel.com