Hình như từ lúc sinh Tử Hành, cô liền đặc biệt hưởng thụ tiếng gọi mẹ như thế này, hơn nữa cô còn rất yêu thương đứa nhỏ, mặc dù đang học đại học, chính là mỗi ngày sau khi tan học cô đều về nhà thăm đứa nhỏ, dẫn thằng bé đi chơi.
Lương Mộc Hạo cũng nhớ tiểu tử kia, anh đạm thanh nói.
"Anh cũng nhớ cháu lắm."
Nghĩ đến tiểu tử kia tay chân ngắn ngủ mà vẻ mặt cụ non, trên mặt anh liền tràn đầy ý cười. Dù sao kia tiểu tử chỉ số thông minh rất cao, rất lanh lợi.
Anh là cậu mà bị lĩnh giáo không ít.
...
Sân bay Long Thành, radio không ngừng phát tin tức về chuyến bay, có chút ồn ào.
Bãi đậu xe ở sân bay, một đứa nhỏ xinh xắn đang ngồi trên vali hành lý, ánh mắt sâu thẳm, thâm thúy, đen tròn. Đứa nhỏ vẫn nghển cổ dáo dác nhìn, mấy chiếc xe rồi mà nó vẫn chưa tìm thấy mẹ.
Miệng nhỏ hơi chu: "Có phải mẹ lại quên tới đón chúng ta rồi không?"
Một nam nhân mắt kính gọng vàng đẩy hành lý, nhìn đồng hồ nơi cổ tay.
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com