Động tác này giống mèo quá đi, Tư Đồ Lệnh lại bị nét dễ thương của bé cảm động rồi, hắn tự thấy mình ra tay ác độc, trong thế giới của hắn không có chuyện mềm lòng.
Nhưng lúc này, nhìn thấy dáng vẻ của nha đầu kia, hắn lại mềm lòng. Đã từng thề tuyệt đối không thương hại bé, cho dù muốn đưa Mạc Thanh Yên đi, vậy cũng phải đưa bé đi cùng.
"Cháu ở trên xe, tuyệt đối không được xuống xe, chú đi sang bên đối diện mua bánh ngọt cho cháu."
Angela không chịu được đói nữa rồi, hơn nữa còn là bánh dâu tây mà bé thích ăn nhất, vì thế bé gật đầu nghe lời.
"Vâng."
Giọng nói ngọt lịm của bé khiến người nghe như nếm kẹo mật vậy.
Tư Đồ Lệnh mở cửa xe bước xuống, dáng người cao cao đi sang phía đối diện, nhưng hắn cứ hơi tí lại quay đầu lại nhìn. Xác định cửa xe vẫn đang mở, xác định bé vẫn an toàn, mới đi vào tiệm bánh ngọt.
Angela cứ nhìn theo bóng của hắn, trong lòng nghĩ.
"Chú ấy kì thực cũng đẹp trai, không giống người xấu."
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com