Chương 166: Công cốc.
"Đừng khóc...đừng khóc...có ta ở đây...ta nhất định sẽ làm chủ cho nàng..."
Vương Nhất Tự vuốt ve mái tóc Mộc Phiến La, nhẹ nhàng ôn nhu vỗ về nàng.
Phía xa, gương mặt sợ hãi và căng thẳng tột độ của Huyền Mộ Nhân hướng về phía bốn kẻ lạ mặt, hắn giờ phút này không một chút nào bận tâm đến đám đệ tử đã chết hết sau xung chấn mà hai kẻ kia vừa gây ra, cái hắn bận tâm bây giờ là làm sao đối phó được với cả bốn kẻ lạ mặt này.
Một nữ nhân thực lực Võ Thánh đỉnh phong toát ra một lượng yêu khí khiếp đảm đủ sức nghiền nát bất cứ thứ gì cản đường.
Một cầm tu, một trận pháp sư có thể dễ dàng trấn áp được uy áp và yêu khí của Võ Thánh đỉnh phong.
Và... một tên nam nhân thậm chí còn đón đỡ được một chưởng toàn lực của Võ Thánh đỉnh phong chỉ bằng một tay mà không gặp chút khó khăn nào, thậm chí còn không lui lại một bước nào, đủ thấy thực lực của hắn thậm chí còn vượt trên cả nữ nhân kia.
Với chiến lực khủng bố như thế, Huyền Mộ Nhân hắn chỉ là một Võ Hoàng nhỏ nhoi như một con kiến đang đứng trước một tòa thành đồ sộ, hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào cả, dù là cơ hội để bỏ trốn.
Chống cự lại là chuyện hoàn toàn điên rồ vào lúc này.
Việc Tam Sinh Hải Xà Vương bị giết bởi đám người này bây giờ đã có thể hiểu được, cho dù có là hung thú đầu lĩnh bậc cao hơn nữa cũng sẽ dễ dàng bị đám người này đồ sát mà thôi.
Nhưng trên hết, chuyện mà Huyền Mộ Nhân thực sự lo lắng hiện giờ chính là đại sự của Trường Sinh giáo.
Tất cả trên dưới của giáo phái đã chuẩn bị cho việc trọng đại này từ rất rất lâu, và chỉ hai ngày nữa thôi, giáo chủ sẽ xuất quan, Trường Sinh bí cảnh sẽ mở ra, giáo chủ một khi đoạt được Bỉ Ngạn hoa sẽ sở hữu Trường Sinh thể giúp hắn có thể đột phá tu vi cảnh giới mà tiến đến cảnh giới tối cao của nhân giới, Võ Đế.
Bốn kẻ lạ mặt này, sớm không đến, muộn không đến, lại đến đây vào ngay giờ phút quan trọng này, đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, rất có thể chuyện về Trường Sinh bí cảnh đã lộ ra bên ngoài, mục đích của đám người này vốn không phải đến để tìm Bách Độc lão quái mà chính là Bỉ Ngạn hoa trong Trường Sinh bí cảnh.
Nếu đúng là như thế thì đây chính là phiền phức lớn nhất mà tất cả người trong giáo phái phải đối mặt.
Nếu không sớm giải quyết rắc rối này, thì tất cả những công sức bỏ ra trong nhiều năm qua của Trường Sinh giáo sẽ là phí công.
Không thể!
Tuyệt đối không thể để đám người này đạt được mục đích!
Phải tìm cách ngăn chặn bọn chúng càng sớm càng tốt!
Nhưng...phải làm thế nào đây?!!
"Biết đâu chỉ là... tên trùng tên..."
Trương Tố Tố lên tiếng.
"Chuyện này... cũng không hiếm gặp...."
Hoa Vi Nghi tiếp lời Trương Tố Tố, ánh mắt lo lắng nhìn Mộc Phiến La.
"Ngươi!
Nói cho bản toạ biết, tên Cửu Trôn Đẳng đó hình dáng thế nào?"
Huyền Mộ Nhân đang một mặt mộng mộng nghĩ ngợi chợt giật mình khi Vương Nhất Tự hỏi đến.
"Hắn ta...hắn ta... tuổi tác chỉ tầm ba mươi... thân hình gầy nhom mảnh khảnh... gương mặt... gương mặt gian xảo với cặp mắt lúc nào cũng láo liên... trang phục của hắn lúc nào cũng là màu trắng...còn hay cầm trên tay một chiếc quạt bằng ngọc..."
Huyền Mộ Nhân ấp úng trả lời Vương Nhất Tự.
"Phu quân...chính là hắn... không thể nhầm được...
Tên đó chắc chắn là Cửu Trôn Đẳng...phó tướng của Vô Diện...!"
Mộc Phiến La giọng chắc nịt nói với Vương Nhất Tự.
Vương Nhất Tự khẽ đẩy nhẹ Mộc Phiến La ra, quay người lại nhìn tên Huyền Mộ Nhân đang quỳ rạp cách hơn mười mấy thước, giọng âm trầm hỏi.
"Tên đó hiện giờ đang ở đâu?"
"Hắn...hắn đang ở...Chính điện của Trường Sinh giáo...cách...cách chỗ này chỉ nữa ngày đường..."
Huyền Mộ Nhân run run đáp.
"Ngươi lập tức dẫn đường!"
"Vâng...vâng..."
Huyền Mộ Nhân vội vàng gật đầu trước sức ép kinh khủng mà Vương Nhất Tự đang tỏa ra.
"Phiến La, chúng ta đi thôi...
Ta sẽ bắt tên đó trả giá gấp trăm lần những gì hắn đã gây ra!"
Vương Nhất Tự quay qua nói với Mộc Phiến La bằng một giọng ôn nhu.
"Ừm..."
Mộc Phiến La khẽ gật đầu.
Sau khi thu thập tinh hạch từ xác của hai yêu thú đầu lĩnh, đám người Vương Nhất Tự cùng theo chân Huyền Mộ Nhân tiến về Chính điện Trường Sinh giáo, nhưng khi vừa ra khỏi khu rừng thì lại gặp phải một cơn giông lớn khiến cho đám người rất khó khăn trong việc xác định được đường đi.
Vương Nhất Tự cùng ba nương tử quyết định sẽ nghỉ tạm trong một hang đá chờ cơn giông qua đi sau đó mới tiếp tục lên đường.
Tách...tách...tách...
Độp...độp...độp...
Rào... rào.... rào...
Một cơn mưa lớn nặng hạt kèm theo gió mạnh bất chợt trút xuống Lạc Vẫn đảo.
Rầm!
Lục Thiên Cầm lạnh lẽo phát ra sát khí như muốn nuốt chửng tất cả đặt mạnh thanh Lưu Ly kiếm lên bàn, ánh mắt quăng đến kẻ đang bị trói trước mặt.
"Đám cướp giật, đám tàn ác các ngươi mau thả ta ra ngay!!!"
Vâng, kẻ bị trói không ai khác chính là nữ nhân bí ẩn xuất hiện lúc trước dám buông lời khinh dễ đe dọa Lục Thiên Cầm trước mặt đám sư đệ sư muội.
Chỉ mới khi trước thôi nữ nhân này còn ra vẻ hung hăng, đứng trên lưng một con hung thú to lớn mà ra oai, đến bây giờ lại đang bị trói như gói bánh vào gốc cột, nữ nhân chỉ có thể quát mắng đám người lạ mặt và chẳng thể làm gì hơn.
Đoạn nữa canh giờ trước, đám đệ tử Thương Sơn phái dưới sự chỉ huy của Lục Thiên Cầm sau cuộc gặp đầy bất ngờ với nữ nhân lạ mặt này liền quyết định đi theo nàng hòng điều tra rõ sự tình tại Lạc Vẫn đảo.
Bóng dáng một cơn bão đang gào thét trên đầu, báo hiệu cho một trận mưa xối xả, một cơn giông kinh khủng sắp ập đến, thế là cả bọn quyết định tiến vào nhà của nữ nhân bí ẩn kia, vừa là để tránh bão vừa dò hỏi tin tức.
Nhưng cho dù cả đám người Thương Sơn phái tỏ ra nhường nhịn, tỏ ra biết điều, tỏ ra rất muốn nói chuyện một cách êm thấm thì đều bị nữ nhân này một mực chối từ, thậm chí còn buông lời khinh miệt.
Nhịn cũng đã nhịn, nhưng nếu không nhịn được thì phải dùng đến vũ lực.
Và kết quả là, nữ nhân kia dễ dàng bị đám người Lục Thiên Cầm bắt trói, con Bạch hổ được nữ nhân kia nuôi trong nhà cũng lãnh trọn một quyền của Âu Dương Kiệt mà bất tỉnh.
"Từ lúc đầu nhìn thấy các ngươi, ta đã biết các ngươi là người xấu, bây giờ đã xác thực những gì ta nghĩ trong đầu!
Lũ người xấu các ngươi rốt cuộc là muốn giở trò gì hả?!!"
Nữ nhân bí ẩn vẫn chăm chăm hét toáng lên, quăng những từ ngữ với giọng điệu khinh dễ vào mặt đám người Thương Sơn phái.
"Trương Tấn, nếu ả thốt ra một lời chửi rủa nào nữa, cứ một từ thì đệ chém con Bạch hổ kia một nhát, đến khi nào ả ngậm miệng lại thì thôi!"
Lục Thiên Cầm lãnh đạm nói với Trương Tấn.
"Các ngươi dám động đến tiểu Bạch, ta sẽ liều mạng với các ngươi!!!"
Nữ nhân quát lớn.
"Sư tỷ...như vậy liệu có..."
Trương Tấn đứng phía sau khoé miệng hơi giật nói với Lục Thiên Cầm.
"Như vậy thì sao...?!"
Lục Thiên Cầm âm trầm quay lại hỏi khiến cho Trương Tấn thoáng giật mình.
Tam sư tỷ của hắn đang lúc bực dọc, hắn tốt nhất không nên nói nhiều vào lúc này.
"Không... không sao cả..."
Trương Tấn lặng lẽ đi đến trước Bạch hổ, mũi kiếm chĩa vào thân thể nó.
"Dừng tay...mau dừng tay lại...!!"
Nữ nhân hốt hoảng hét lớn.
Trương Tấn cũng không hề có ý định làm tổn hại đến con hung thú kia nên chợt khựng lại.
"Cô nương, bọn ta vốn chẳng muốn làm tổn hại cô nương và con hung thú kia...
Bọn ta chỉ muốn biết một số thông tin mà thôi.
Nếu như cô nương hợp tác, bọn ta lập tức thả cô nương ra ngay..."
Lúc này Lý Mộng Vân đứng sau lưng Lục Thiên Cầm lên tiếng.
"Đúng là như vậy!
Bọn ta vốn từ nơi khác đến đây, mục đích là để tìm người.
Bọn ta vốn không có ý định gì xấu xa cả, xin cô nương hãy tin bọn ta..."
Âu Dương Kiệt tiếp lời Lý Mộng Vân.
"Tin các ngươi?!!"
Nữ nhân liền đáp lại với giọng chua ngoa.
"Các ngươi khi trước định ra tay với tiểu Mãng, sau đó lại xông vào nhà bắt trói ta, đánh ngất tiểu Bạch...
Các ngươi còn muốn ta tin các ngươi hay sao chứ?!!"
"Được rồi..."
Lục Thiên Cầm giơ tay lên ra hiệu chen ngang vào cuộc nói chuyện.
"Nếu như đã không thể nói chuyện được thì cứ giết quách đi cho xong!
Chúng ta tìm kẻ khác để thu thập thông tin!"
Đám người phía sau khoé miệng giật giật khi nghe Lục Thiên Cầm nói.
Ngoài Lý Mộng Vân ra, tính khí của Lục Thiên Cầm không phải là cả đám không rõ, nàng chính là người vốn không nên chọc vào.
Lục Thiên Cầm sau đó đứng dậy, tay cầm Lưu Ly kiếm từ từ tiến lại chỗ nữ nhân kia với ngùn ngụt sát khí tỏa ra.
Áp lực mà Lục Thiên Cầm toát ra khiến cho nữ nhân bí ẩn chợt rùng mình lo sợ, nàng biết chắc chắn nữ nhân kia đang định làm gì.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì...?!!
Ngươi đừng có qua đây!!!"
Nữ nhân hét lớn.
Nhưng tiếng hét của nàng đã bị tiếng của cơn bão lấn át đi mất, Lục Thiên Cầm tựa như chẳng hề nghe thấy gì, cứ thế mà bước lại gần.
Khi lưỡi kiếm kề sát cổ, nữ nhân bí ẩn kia thái độ bỗng chốc quay ngoắc, trở nên sợ hãi, gương mặt tựa như sắp khóc đến nơi.
"Dừng...lại...
Đừng giết ta...ta còn một việc quan trọng cần phải làm...Đừng giết ta...
Ta sẽ cho các ngươi biết... tất cả những gì mà ta biết...
Xin đừng giết ta..."
Nữ nhân cầu xin Lục Thiên Cầm trong nổi sợ tột cùng.
"Bây giờ ta hỏi ngươi trả lời!
Nếu như ngươi vẫn giữ thái độ như lúc trước thì đừng trách lưỡi kiếm của ta vô tình!"
Lục Thiên Cầm gằn giọng lạnh lùng nói.
"Được! Chỉ cần là ta biết, ta sẽ...sẽ nói hết cho các ngươi!!"
Nữ nhân gật đầu vội vàng đáp.
"Hòn đảo này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại xuất hiện dị tượng xung quanh đảo, hơn thế còn có yêu khí dày đặc như thế?"
Lục Thiên Cầm hai chân mày nhíu lại âm trầm hỏi.
"Chuyện này... chuyện này ta cũng không rõ..."
Nữ nhân ngập ngừng đáp.
"Ta từ nhỏ lớn lên ở đây cùng với gia gia, trước đây...hòn đảo này vốn dĩ rất yên bình...hung thú cũng không lan tràn với số lượng nhiều như bây giờ...
Tất cả...chỉ vừa xảy ra khoảng hơn một năm mà thôi...
Như những gì mà ta biết...có lẽ mọi chuyện đều xuất phát từ... đám người Trường Sinh giáo ở phía bên kia hòn đảo...
Dạo gần đây...bọn chúng cứ cách vài ba ngày lại hộ tống một đoàn xe chở người....đi về phía trung tâm hòn đảo...ta không biết mục đích của chúng là gì cả....
Nhưng mà... yêu khí cùng dị tượng mà ngươi nói đến...đều xuất phát từ trung tâm hòn đảo..."
"Trường Sinh giáo..."
Đám người đứng phía sau âm thầm nói.
"Ngươi chẳng lẽ không tò mò chuyện bọn chúng đang làm hay sao?"
Lục Thiên Cầm tiếp tục hỏi.
"Ta cũng... rất tò mò... nhưng mà... nhưng mà ta không thể tới gần nơi đó được... mặc dù ta rất muốn và có chuyện cần phải làm ở nơi đó...
Đám người Trường Sinh giáo kia...bọn chúng canh phòng xung quanh khu vực đó rất chặt chẽ...với tu vi cảnh giới như ta... không thể nào mà tiếp cận được..."
Nữ nhân thần sắc ủ rũ nói.
"Đám người Trường Sinh giáo này...có lẽ đang toan tính chuyện gì đó... một chuyện rất lớn..."
Lý Liên Hoa tay nâng cằm khẽ nói lên suy nghĩ của bản thân.
"Cho dù bọn chúng có đang tính toán gì đi chăng nữa...chúng ta cũng phải ngăn chặn bọn chúng lại!
Tất cả mọi chuyện ở đảo này nếu như đúng là do bọn chúng gây ra, ta bắt tất cả bọn chúng đều phải trả giá!"
Lý Mộng Vân gằn giọng.
"Tạm thời bỏ qua chuyện này.
Đợi khi nào chúng ta hội họp với chưởng môn và các sư nương, chúng ta sẽ tính toán với cái đám Trường Sinh giáo đó!
Việc trước mắt là tìm người!"
Lục Thiên Cầm tiếp lời Lý Mộng Vân sau đó nàng lại quay sang hỏi nữ nhân kia.
"Ngươi ở Lạc Vẫn đảo này có từng nghe nói đến cái tên Bách Độc lão quái hay chưa?"
"Bách...Bách Độc...lão quái...?!!"
Nữ nhân bị trói vào gốc cột thần sắc bỗng dưng thay đổi, trở nên ngẫn ngơ, vài giây sau đó ánh mắt chợt buồn miên man tựa như sắp khóc.
"Đúng, là Bách Độc lão quái!"
Âu Dương Kiệt chen vào.
"Mục đích của bọn ta khi đến đảo này chính là tìm ra tung tích của người này!
Cô nương, nếu biết hãy chỉ cho bọn ta tìm đến chỗ lão quái đang sống"
"Các...các ngươi tìm Bách Độc lão quái...để làm gì...?"
Nữ nhân giọng nghẹn ngào hỏi.
"Sư tỷ của bọn ta đang là bị trọng thương, nguu hiểm đến tính mạng...
Trên đời này, chỉ có lão quái mới có thể cứu được..."
Âu Dương Kiệt thành thật trả lời.
"Là... vậy sao..."
Giọng nữ nhân trở nên tiếc nuối, nàng ủ rũ cúi mặt nhìn xuống sàn nhà giấu đi những giọt nước mắt đang rơi xuống.
"Ta...ta...đúng là... biết..Bách Độc...Bách Độc lão quái... ta cũng biết...lão quái...đang ở đâu..."
"Có thể nói cho bọn ta biết không?"
Lục Thiên Cầm nhíu mày hỏi trước thái độ kì lạ của nữ nhân trước mặt.
"Ở...ở đây...nơi này...căn nhà này...chính là nơi...là nơi mà lão quái...từng sống..."
"Ở đây sao?!!"
Cả đám ngạc nhiên hỏi lại.
"Ý ngươi đã từng sống là thế nào?
Không lẽ Bách Độc lão quái đã rời đi?"
Lục Thiên Cầm lại nghiêm giọng hỏi.
"Gia gia của ta...đã...đã tạ thế hơn nữa năm nay..."
Nước mắt che kín đi gương mặt, nữ nhân như nghẹn lại khi trả lời Lục Thiên Cầm.
"Gia gia của ngươi?
Không lẽ...gia gia ngươi chính là Bách Độc lão quái?!!"
Đám người phía sau cùng đồng thanh hỏi.
Nhưng mà nữ nhân kia không hề đáp lại, chỉ cúi mặt để cho nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
Vài phút trôi qua, không khí trong căn phòng im ắng đến lạ thường, tựa như thời gian đang trôi chậm lại, mặc cho bên ngoài mưa gió đang gào thét lên.
Lục Thiên Cầm không nói không rằng, tay nắm chặt Lưu Ly kiếm tiến lại trước mặt nữ nhân kia.
Rẹt!
Nàng lạnh lùng cắt đứt dây trói, sau đó lặng lẽ quay lại chỗ đám sư đệ sư muội, nàng ngồi xuống ghế với tâm trạng nặng trĩu.
Nàng quan sát nữ nhân kia từ đầu đến giờ, nữ nhân kia không hề nói dối, cảm xúc đang bộc lộ ra hoàn toàn là thương tâm, hoàn toàn là đau khổ, không giống như đang giả vờ.
Chuyện này, khiến cho Lục Thiên Cầm hết sức lo lắng, lòng nàng nặng trịch.
Kẻ duy nhất có thể cứu Thiên Tuyết lúc này đã không còn trên đời này nữa, vậy Thiên Tuyết không lẽ nào...
Đám sư đệ sư muội của nàng tâm tư cũng là giống hệt.
Cả bọn không ai nói với ai lời nào.
Lý Mộng Vân đứng cạnh đó cũng có thể cảm nhận được bầu không khí nặng nề đang đè lên đám người Thương Sơn phái, nàng cũng chỉ biết im lặng vào thời khắc này mà thôi.
Mục đích của Thương Sơn phái đến hòn đảo này chính là để tìm Bách Độc lão quái, nay lão quái đã chết, công sức của cả đám xem như công cốc.