"Bỏ tay ra."
"Không, em không để anh lấy mất đâu!" Thất Tịch thở phì phì trợn mắt nhìn anh.
Hàn Hữu Thần không có phản ứng gì, chỉ hơi dùng sức một chút đã giành lại được đống thạch trong lòng Thất Tịch.
Sau khi đã tịch thu xong xuôi đám đồ ăn vặt, Hàn Hữu Thần xách chiếc túi xoay người định rời đi.
Thất Tịch đứng phía sau tức giận giậm chân, "Anh Hữu Thần! Anh trả lại đồ ăn vặt cho em đi!"
Hàn Hữu Thần thờ ơ quay người nhìn Thất Tịch, "Không cho em ăn quà vặt ba ngày, hình phạt này là để trả giá cho việc em lén chạy đi KTV, còn uống đến say mèm nữa, không được thương lượng!"
Sao anh Hữu Thần lại dám làm vậy? Đã mắng đã hung dữ với cô, cô cũng đã nhận lỗi rồi, vậy mà sao anh vẫn tịch thu đồ ăn vặt của cô chứ?
"Anh Hữu Thần là đồ xấu xa!"
"Bốn ngày."
"Anh Hữu Thần anh anh anh anh... Em ghét anh!"
"Năm ngày."
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com