"Chúng ta cùng chụp chung một tấm ảnh đi." Trì Nghiêm đề nghị.
"Đồng ý… Cháu đi lấy máy chụp hình!"
Sau khi dựng máy ảnh xong, tất cả mọi người cùng xúm lại bên cạnh Điềm Tâm với Trì Nguyên Dã.
Thất Tịch cười hì hì đếm cho mọi người, "Chuẩn bị xong rồi, ba, hai, một, cười nào…"
Tách tách…
Trong tấm ảnh, Trì Nguyên Dã lạnh lùng ôm bả vai Điềm Tâm, Điềm Tâm thì giơ tay chữ V nhìn về phía ống kính, chiếc nhẫn trên ngón áp út như ẩn như hiện, còn người xung quanh thì nở nụ cười rực rỡ.
… Mấy ngày sau.
Máy bay về nước thuận lợi hạ cánh, chậm rãi trượt trên đường băng.
Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên, "Kính thưa quý khách, máy bay đã hạ cánh an toàn, mời mọi người xuống máy bay theo thứ tự chỗ ngồi, rất mong được đón tiếp lần sau…"
"Ôi, chuyến đi chơi này mệt quá." Thất Tịch lắc lắc đầu, xuống khỏi máy bay trước tiên.
Điềm Tâm cực kỳ đồng ý, "Đúng thế, mình cảm giác như cơ thể sắp rời ra từng mảnh."
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com