Bởi vì tôi sắp biết được chân tướng của Sở Nhuận nên phấn khởi không thôi. Công việc của ngày hôm ấy đều không quá để tâm. Thực ra, tôi có để tâm cũng chẳng có tác dụng gì. Đào Hải sống không thấy người, chết không thấy xác, có muốn điều tra, cũng chẳng có đường lần. Tôi luôn muốn tìm một ông thầy bói toán để bói xem Đào Hải đang ở đâu.
Tối ngày hôm ấy, tôi đi ngủ từ sớm. Sau khi chìm vào giấc ngủ, quả nhiên tôi đã nhìn đến phần tiếp theo của giấc mộng.
Tràng cảnh mới đồng dạng là ở phim trường, trong đó đại đa số mọi người vẫn là những người tôi đã từng thấy trong tràng cảnh khi gặp Chu Hướng Dương, chỉ là lần này, bầu không khí trong phim trường cực kì cổ quái. Sở Nhuận không còn là một đám không khí vô hình nữa, mà là một người thực sự tồn tại giống như những người khác trong phim trường, sắc mặt trắng nhợt, thần sắc u ám. Đôi mắt của ông ta không hề có thần thái, đờ đẫn nhìn vào cái màn hình.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com