Lương Thần lịch sự chìa tay ra với Hà Nam Nam: "Chào cô."
Thấy anh lịch sự lễ độ như vậy, cô ta do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn giơ tay lên, toan bắt tay anh. Nào ngờ, khi cô ta chưa kịp đáp lại một câu "chào anh", người vốn chủ động kêu Cảnh Hảo Hảo giới thiệu đôi bên là Lương Thần lại chậm rãi rụt tay lại, đút vào túi.
Bàn tay Hà Nam Nam cứng đờ tại chỗ, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Thấy mặt mày cô ta gượng gạo, bàn tay khựng lại tận ba giây mới ê mặt rụt về, Cảnh Hảo Hảo thầm cười điên cuồng trong lòng. Cô cố gắng kiềm chế khóe miệng muốn nhếch lên của mình, duy trì vẻ ngoan ngoãn lễ phép, đứng bên cạnh Lương Thần.
Tựa như hoàn toàn không ý thức được hành động nhỏ cố ý của mình khiến Hà Nam Nam và bạn trai cô ta mất hết mặt mũi, hận không thể tìm một nơi để trốn, Lương Thần ra vẻ thân quen hỏi Hà Nam Nam: "Hôm nay, hai người đi dạo phố à?"
Lần này, cô ta không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com