"Bạc Dạ Bạch, chỉ cần một chút, tôi chỉ cần một chút…"
"Đừng sợ, tôi biết , tôi biết tất cả mọi chuyện."
Không đợi Trì Vi giải thíc Bạc Dạ Bạch đã chậm rãi cúi đầu, áp sát trán mình lên trán của cô.
Cứ cho là khoảng cách được rút lại, có thể nghe thấy nhịp thở của đối phương nhưng theo bản năng cơ thể vẫn sinh ra bài xích.
Chỉ là Trì Vi vẫn cố hết sức nhẫn nhịn, kéo sát thân thể lại gần nhau rồi lẩm bẩm gọi: "Bạc Dạ Bạch…"
Xưa nay Bạc Dạ Bạch rất dễ nhìn thấu lòng người và biết rõ người ta đang muốn cái gì.
Tương tự, lần này cũng không phải là ngoại lệ, khát vọng, suy nghĩ, vui buồn của cô anh ta đều biết rõ cả.
Trước khi cô mở miệng anh ta đã đưa ra một câu trả lời chắc chắn rằng: "Phẫu thuật ghép tạng, sẽ không thất bại đâu."
Nghe xong trái tim Trì Vi nhói lên, cô nhẹ nhàng hỏi : "Vì lẽ đó, anh sẽ không chết, có đúng không?"
"Trì Vi, nhìn tôi."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com