"Em nghe nhầm rồi! Anh đây không nói gì hết!"
Tai người nào đó đỏ lên một cách đáng ngờ, trong đôi mắt là sự hoảng loạn hiếm có.
Ninh Hề Nhi cười, "Em nghe thấy rồi đó. Anh nói là anh yêu thầm em."
"Anh đây không nói thế!"
"Rõ ràng là có nói."
Khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Dạ Bạch ngày càng đỏ hơn, bờ môi mỏng của hắn mím lại thành đường thẳng, Ninh Hề Nhi nhón chân lên, sán lại gần quan sát, cô reo lên thích thú như vừa phát hiện ra một châu lục mới, "Kỷ Dạ Bạch, không phải anh đang thẹn thùng đấy chứ?!"
Kỷ Dạ Bạch: "...!"
Cô gái chết tiệt này! Không biết có câu nói không nên nói toạc móng heo sao! Làm ơn giữ chút thể hiện cho hắn có được không!
Mắt hắn tràn ngập ai oán, "Ninh Hề, em nói nhiều quá đấy!"
"Có sao? A ưm..."
Một cậu Hai nào đó lấy nụ hôn chặn lên đôi môi phấn hồng của một cô gái không nghe lời.
...
Bà Kỷ gọi điện thoại kêu Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi quay về nhà họ Kỷ.
Support your favorite authors and translators in webnovel.com