Yến Thanh Ti...
Cái này... ăn, hay là... không ăn?
Yến Thanh Ti liếm liếm khóe miệng, miếng thịt này nhìn rất là ngon nha!
Du phu nhân có chút lúng túng: "Bác cháu nói đúng, là bác không suy nghĩ kĩ, cháu ăn chút đồ thanh đạm đi, thử món cá hấp này vậy."
Du phu nhân vội vàng gắp miếng thịt kho đi, để sang một bên.
Yến Thanh Ti cười cười: "Cám ơn, bác không cần để ý như thế, cứ để cháu tự nhiên."
Cảm giác cứ như đang chiêu đãi khách này khiến cô có chút lúng túng.
Tuy ở Tô gia cũng là khách nhưng người nhà Tô gia rất nhiều, lại còn có Nhạc phu nhân với Nhạc Thính Phong nữa, ở đó cô không cần phải khách khí như thế này, còn có chút tự do.
Trên bàn cơm rất im lặng. Lúc ăn cơm, Hạ An Lan không nói gì, trong lòng Yến Thanh Ti có chút buồn bực. Lúc hai người bọn họ lúc ăn cơm với nhau, bác ý cũng đâu có yên lặng như thế.
Yến Thanh Ti cúi đầu ăn cơm, ăn cơm mà như thế này đúng là áp lực thật.
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com