Yến Thanh Ti đã chuẩn bị sẵn lời chào hỏi, lại không cách nào nói ra được.
Là thật?
Còn sống?
Đây là cái quỷ gì thế?
Yến Thanh Ti nghiêng đầu nhìn Nhạc Thính Phong, mặt anh lúc này cũng đầy vẻ hoang mang, lại nhìn Nhạc phu nhân, bà vẫn còn chìm trong nỗi khiếp sợ bị mẹ ruột lạnh nhạt chưa tỉnh lại được.
Tô lão gia cũng nhìn chằm chằm vào mặt của Yến Thanh Ti. Lần này tới đây, Yến Thanh Ti nghĩ mấy người già chắc sẽ không thích mấy cô gái trang điểm lòe loẹt nên cô chỉ bôi một ít kem chống nắng, ngay cả đồ trang sức cũng không đeo.
Nhưng mà, khuôn mặt mộc không trang điểm này của cô lại càng giống người trong tấm hình mấy chục năm về trước.
Trên đời này cũng có nhiều khuôn mặt giống nhau, nhưng giống đến mức độ này thì hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Yến Thanh Ti bị nhìn đến phát sợ, nói: "Cái đó... cái đó… Tô lão phu nhân, người… người đang nói gì vậy?"
Support your favorite authors and translators in webnovel.com