Thành phố Thiên Đô.
Ngoại ô.
Một ông già lướt qua.
"Có vẻ trận chiến đã kết thúc rồi..."
Vẻ mặt lão già nghiêm trọng.
Ông ta là một tán tu, cảm nhận được ở đây xuất hiện lượng năng lượng dao động lớn nên chạy tới ngay, muốn xem tình hình một chút, có lẽ...
Có thể chiếm tí lợi ích.
Do đó ông ta thận trọng đi đến chỗ có năng lượng dao động.
Bay qua dãy núi.
Vòng qua khúc quanh.
Sau đó...
Rơi vào suy tư.
Phía trước.
Chỗ có năng lượng dao động truyền tới kia, một người trẻ tuổi giơ máy truyền tin vòng tay, đang không ngừng bày ra đủ tư thế, không ngừng chụp hình về phía mặt mình.
???
Lão già lơ mơ, đây là tình huống gì?
Bệnh thần kinh à!
Anh thử cảm nhận hình ảnh này một chút đi, một người tu luyện thiếu niên, hơn nửa đêm còn không ngủ, ở trong dãy núi hoang vu này... tự sướng???
Cho dù cậu có đẹp trai đi nữa cũng không đến nỗi tự luyến như vậy chứ?
Mặc dù...
สนับสนุนนักเขียนและนักแปลคนโปรดของคุณใน webnovel.com