Hoắc Vân Thâm biết cô đã chịu uất ức nhiều như thế nào, anh chỉ có thể ôm chặt, không ngừng hôn cô để xoa dịu trái tim người con gái này.
Hai người thân mật trong chốc lát, Lam Lăng Nhi không nhìn nổi nữa bèn giục giã: "Đừng có lề mề nữa, nếu bị anh tôi phát hiện là tôi tiêu đời đó."
"Đúng vậy, nhanh chóng tiến hành kế hoạch thôi."
Harry Quinn nhắc nhở, bây giờ mỗi giây trôi qua đều vô cùng quý giá, có thể nói là tranh thủ từng giây từng phút.
"Cảnh Hi, mau đổi đồ với Alice đi, sau đó bọn anh sẽ đưa em rời khỏi nơi này."
Hoắc Vân Thâm giục vợ làm nhanh lên.
Thế nhưng Hứa Hi Ngôn lại lắc đầu nói: "Vân Thâm, bây giờ em không thể đi."
"Tại sao? Em không muốn đi cùng anh sao?"
Hoắc Vân Thâm cứ tưởng mình nghe thấy chuyện cười. Mới lúc nãy cô còn chuẩn bị nhảy cửa sổ chạy trốn, sao bây giờ cô lại không muốn đi cùng anh?
"Không phải, mẹ em ở nước L, em không thể bỏ mẹ lại một mình mà đi."
Support your favorite authors and translators in webnovel.com