webnovel

C25

C25

Phong Đình đứng đó, ánh mắt hắn sắc như dao, môi hắn khẽ cong lên một nụ cười lạnh lùng. Mái tóc đen nhánh của hắn được buộc gọn gàng, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn là một vết sẹo dài, như một minh chứng cho sự tàn bạo của hắn.

Triệu Tú siết chặt nắm tay, móng tay cậu găm chặt vào lòng bàn tay, máu dồn lên mặt, cậu cảm thấy như lửa đang thiêu đốt trong lồng ngực. Lần đầu tiên có người dám nói những lời sỉ nhục lăng mạ thậm tệ tỷ tỷ của cậu đến như vậy. Hắn chính là kẻ đã đột nhập vào phủ của Y Nguyệt, đâm một nhát vào bả vai cô và cũng chính hắn là kẻ đã bắt Y Nguyệt tới đây.

"Các ngươi là Hoàng tử Labyrinth, đệ đệ của con nha đầu kia? Đất nước các ngươi còn đang ở trên chảo lửa chiến tranh, cút về Labyrinth đi, đừng bén mảng tới đây. Vua Bramble bị bắt không có nghĩa là trận chiến này đã kết thúc đâu!" Phong Đình nhếch mép cười nhạt: "Ngươi thật là một kẻ ngu ngốc, con nhãi đó không xứng đáng với sự hi sinh của ngươi."

Triệu Tú rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng loáng phản chiếu ánh mắt đầy căm thù của cậu. "Ta sẽ không rời khỏi đây nếu như không có Y Nguyệt," Triệu Tú nói, giọng cậu run run vì tức giận. Người thân duy nhất của cậu là Y Nguyệt, người cậu nợ cả đời cũng là Y Nguyệt, cậu cái gì cũng không làm được cho Y Nguyệt. Vậy mà kẻ trước mắt này lại còn cướp đi Y Nguyệt. Hôm nay cho dù có rút cạn tuổi thọ, cậu vẫn sẽ trả mối thù này.

Cậu sẽ không để bất kỳ ai sỉ nhục tỷ tỷ của mình, không ai được phép tổn thương Y Nguyệt.

Triệu Tú giương kiếm ngẩng mặt đâm thẳng tới phía trước, hướng về phía Phong Đình

Kiếm quang lao tới, như một tia sáng chói lóa, kiếm khí xuất hiện, hiểm nguy trong gang tấc ập tới đối phương.

Gió xung quanh như bị hút vào lưỡi kiếm, tạo thành những cơn lốc xoáy nhỏ, cuốn theo những mảnh đất vụn bay lên, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn. Kiếm khí màu đỏ rực như máu, phát ra tiếng rít bần bần, như con rồng giận dữ tung hoành. Lực phát động này là toàn lực chém tới. Lúc tới nơi, kiếm quang phát ra chói lòa cả mắt, chỉ nghe được một tiếng "Keng ", kẻ đối diện kia hộc một ngụm máu, đất dưới chân cả hai tựa như muốn nổ tung.

Phong Đình bạch y thắng tuyết, kiếm quang sáng ngời, vững vàng đứng thẳng, lúc này vì bị phản phệ mà trên miệng vẫn còn dính máu. Phong Đình nhíu mày, ánh mắt hắn toát ra sự ngạc nhiên và không tin nổi. Hắn không thể tin rằng mình lại bị một thanh kiếm không thể nào chặn được của mình phản phệ. Hắn lùi về sau một bước, tay hắn run run như bị gió lạnh thổi qua.

"Ngươi thật là một kẻ dám chơi lửa!" Phong Đình hừ lạnh.

Triệu Tú cười khẩy một tiếng, cậu ta giương thẳng kiếm, lãnh đạm vô tình, trong mắt chỉ chứa sát khí. Cậu như một con sói đói khát, sẵn sàng xé nát con mồi của mình. Kiếm của cậu vẫn còn rung lắc nhẹ, như chưa thoả mãn sự phản phệ vừa rồi. Cậu sẽ không cho kẻ đối diện cơ hội để hồi phục, cậu sẽ tiếp tục tấn công cho đến khi hắn bị tiêu diệt hoàn toàn.

Triệu Tú không còn là cậu bé yếu đuối ngày xưa nữa. Cậu đã trưởng thành, cậu đã biết cách sử dụng sức mạnh của mình để bảo vệ những người mình yêu thương. Cậu sẽ không ngần ngại để trả thù cho Y Nguyệt. Cậu sẽ chiến đấu cho đến giọt máu cuối cùng.

Triệu Tú biết rõ, Phong Đình hận Y Nguyệt đến nhường nào. Cái chết của mẹ Phong Đình phần là do Y Nguyệt, cậu biết rõ điều đó. Nhưng cậu không quan tâm. Quá khứ đau thương của Phong Đình có tồi tệ đến thế nào thì cậu vẫn không quan tâm. Bởi vì trong lòng cậu, chỉ có Y Nguyệt, chỉ có sự an toàn của cô ấy. Cậu như bị bỏ vào một lòng chảo lửa, lửa đang thiêu đốt cậu, nhưng cậu không thể rời khỏi đó, bởi vì cậu phải bảo vệ Y Nguyệt.

Cậu phải giết hắn ta, để có thể nhanh chóng đi vào trong cứu Y Nguyệt. Y Nguyệt ở trong kia còn chưa rõ sống chết thế nào. Nếu không nhanh lên cô sẽ chết mất. Mỗi giây trôi qua đều là một sự tra tấn cho cậu. Cậu nhìn vào bóng tối ở phía trước, nơi mà Y Nguyệt đang bị giam lỏng, cậu cảm thấy như tim mình đang bị siết chặt. Phải cứu cô ấy, cậu phải cứu cô ấy bằng bất cứ giá nào.

[Phía Ân Hoà]

Mai Lan kéo Ân Hoà vào trong nhà giam cùng Y Nguyệt, vứt cái ổ khóa đã bị gỉ sét kia ra, lấy ổ khóa dự phòng trong túi khoá lại. Cô ta bước ra ngồi xuống cái bàn cạnh đó tiếp tục uống nước, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người trong phòng giam như đang nhìn hai con chuột.

Y Nguyệt sợ hãi là vậy nhưng cô lại từng chút từng chút cố gắng bò tới chỗ Ân Hoà, đỡ lấy cậu, trong giọng nói của cô chỉ toàn là run rẩy:

"Đệ.. tại sao.. Tại sao lại phải đỡ lấy cứu ta như vậy?"

Ân Hoà lúc này mặt mũi trắng bệch, cậu cố gắng mở miệng như định nói gì đó nhưng vừa đúng lúc ra 1 ngụm máu. Máu tươi nhuộm đỏ vạt áo trắng của cậu, như một bông hoa rực rỡ nở trên nền đất lạnh lẽo.

"Đệ đừng nói, cố gắng giữ nhịp thở, ta cầm máu giúp đệ" Y Nguyệt nói với giọng nói run rẩy, như muốn an ủi Ân Hoà.

Y Nguyệt đem vạt áo cô xé ra, buộc lại phía trên miệng vết thương cố ngăn máu ko chảy, nhưng vết thương này thật sự quá rợn người, máu ko cầm được, thậm chí thịt xung quanh miệng còn bắt đầu thối rữa, đó là do nhiễm độc.

Vết thương của Ân Hoà càng lúc càng chảy nhiều máu hơn, cô cầm ko được, cô lúc này cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.

Y Nguyệt nhìn Ân Hoà, ánh mắt cô đầy sự lo lắng và hoàng sợ. Cô không biết phải làm sao nữa. Cô chỉ có thể cầm máu cho Ân Hoà, nhưng cô biết rằng chỉ cầm máu thôi là không đủ. Ân Hoà cần thuốc, cần dược, cần thái y.

'Ta có thể làm gì? Ta bây giờ phải làm sao? Phải có thuốc, phải có dược, phải tìm mọi cách ra khỏi đây, nếu không... chỉ trong có thể chỉ.. vài tiếng nữa thôi.. Ân Hoà sẽ chết'