webnovel

Hiện Thực Thứ Ba.

Lờ mờ mở đôi mắt nặng trĩu, tôi giật mình khi nhận ra trước đó mình đã sai lầm những gì. Bật dậy một cách vội vàng nhưng không biết sao tâm trạng tôi lại cực kì tồi tệ. Ngó ngiêng xung quanh thì tôi cũng nhận ra rằng, mình đang ở một nơi tựa như một nhà tù, không, đúng hơn là tôi đang bị nhốt ở đây. Những song sắt nối tiếp nhau tạo thành một lòng giam không có lối thoát, khi kiểm tra cơ thể, tôi cảm thấy đôi tay mình nặng trĩu một cách lạ thường, và khi di chuyển thì một vài tiếng động của xiềng xích vang ra. Không biết trong lúc bất tỉnh thì mọi chuyện diễn ra tiếp theo như thế nào, nhưng chắc nó chả thuận lợi gì cho tôi là mấy. Đưa đôi tay bị xiềng bởi hai còng sắt, tôi thầm nghĩ kể từ bây giờ tôi đã chính thức trở thành tù nhân.

Cố gắng vận dụng ma tố và sức mạnh thể chất để thoát khỏi nó, nhưng khi đó, tôi nhận ra rằng, ma tố của tôi như bị trôi về một vực sâu không đấy. Cảm giác mất mát khi ma tố bị chuyển đi một nơi đâu đó khiến tôi thật sự khó chịu. Còng xích này không hề tầm thường, dù tôi có cố gắng dùng cơ bắp của mình để phá bỏ nó nhưng đâu vẫn về đấy.

- ...cổ vật...?

Không khó để tôi nghĩ đến điều này, điều phi lí khi tôi không thể vận dụng ma tố thì đây là một câu trả lời hợp lí. Hiểu được tầm quan trọng của vấn đề, tôi đứng dậy và đưa hai tay dựa vào lòng giam sắc như muốn làm một điều gì đó.

- Có vùng vẫy cũng vô dụng. Kể từ khi ngươi bước chân vào lãnh địa elf thì ngươi đã không còn đường thoát nữa rồi.

Một kẻ trông như người cai ngục nói lên với vẻ mặt băng giá. Tôi không hiểu hắn nói điều đó với tôi làm gì, nhưng tôi sẽ cố tận dụng hắn nhiều nhất có thể.

- Ta biết chứ. Chẳng qua là ta không ngờ mọi việc lại trôi nhanh như vậy.

Tôi cố gắng bình tĩnh đáp lại hắn và rồi cũng rời tay khỏi thanh sắt mà quay về góc tường gồi xuống đó. Trong này chả có gì ngoài một nền đất lãnh lẽo và bên cạnh đó là những mẫu rơm rạ, mục đích chắn hẳn là để sửi ấm phần nào cho tù nhân, nhưng việc này là hoàn toàn vô nghĩa, chỉ mang tính chất tượng trưng.

- Nhưng ta hiện giờ cũng chả muốn phiêu bạt đâu đó nữa. Chán chết đi được. Cứ thế này rồi chết một cách lãng nhách thì cũng được.

Tôi tỏ ra chán nản khi nói lên điều đó. Ngay lập tức, tên cai ngục có vẻ đã chú ý vào lời nói của tôi.

- Ha-biết đùa thật. Dù hiện tại ngươi có muốn thì chả có cách nào ngươi có thể thoát khỏi đây.

- Ý ngươi là gì? Ngươi nghĩ nơi này có thể giam cầm ta mãi à?

- Chắc ngươi vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn nhỉ? Ngươi có để ý thứ đang còng hai tay mình là gì không?

Hắn nói lên với nụ cười chế nhiễu nhưng tôi không tức giận vì điều đó, ngược lại tôi cảm thấy kế hoạch của mình như đã hoàn thành mĩ mãn. Tôi giả vờ kinh ngạc nhìn vào đôi tay mình.

- ...chẳng phải nó cũng chỉ là một xiềng xích bình thường thôi sao? Có gì đáng lưu tâm à?

- Đúng là thứ chả ra gì. Ngay cả sức mạnh của cổ vật mà ngươi cũng chả phát giác ra.

Hắn trưng ra vẻ mặt hứng đòn và như muốn nhổ ra một bãi nước bọt nhầm khinh bỉ tôi. Dù rất muốn bay đến tẩn hắn một trận nhưng tôi vẫn kiềm chế lại, nở một nụ cười khó khăn trên khuôn mặt, tôi tiếp tục.

- Vậy hả? Thật sự thì nhìn nó chẳng khác gì xiềng xích bình thường luôn í. Có cách nào để chứng minh nó là cổ vật không?

- Chứng minh? Ngươi chỉ cần thử phá bỏ xiềng xích đó là biết nó có phải hàng thật hay không mà.

- Sịt-- Chán chết. Lúc nãy ta đã nói là không hề muốn phiêu lưu nữa mà. Lỡ như ta phá vỡ được thì không phải cuộc đời lại ép ta làm những thứ ta không thích nữa sao?

Khi nghe những lời tự mãn của tôi, hắn liền lập tức nhào lên như muốn nghiền nát tôi.

- Đừng có kiểu ảo tưởng rằng ngươi muốn làm gì thì làm!

- Tức giận với ta làm gì? Thì cứ là ngươi đúng đi. Nhưng bản thân ta cũng chả thích bị lừa bởi một tên tầm thường tí nào.

- Ý ngươi là gì?

- Chẳng phải lúc nãy ngươi nói xiềng xích mục nát này là cổ vật à? Bằng chứng cụ thể đâu? Nói thì ai chả làm được.

Tôi thở dài tỏ biểu hiện chán nản và quay mặt đi. Hắn có vẻ là một tên đơn giản nhưng không hiểu sao hắn lại được giao nhiệm vụ canh chừng tôi. Có vẻ bọn chúng đều tự tin rằng, đã có cổ vật này trấn áp tôi thì có bỏ không tôi cũng chả thoát được đây mà.

- Ngươi thử là biết.

Có vẻ hắn đã nhanh lấy lại sự bình tĩnh vốn có. Nhưng chỉ vậy thôi thì còn quá non nớt.

- Nói nhiều như thằng đàn bà ấy. Lúc nãy ta đã nói là nếu chẳng may ta phá bỏ được thì ta chỉ được hại không lợi à?

- Ta biết ngươi thừa sự tự tin. Dù gì thì ngươi cũng đã được tiến vào thánh điện và diện kiến tứ vị trưởng lão kia mà. Ta không phải là đối thủ của ngươi thì đó là thực tế không thể chối cãi, tuy nhiên, với sự tồn tại của cổ vật, ngươi chẳng qua chỉ là con mồi đang nằm dưới lưỡi dao không hơn không kém. Và nếu muốn, ta cũng có thể giết ngươi tại đây, nhưng vì lệnh của trưởng lão Wazner-sama, ta chỉ còn cách phục tùng.

Vậy là tôi vẫn là con mồi hàng đầu của bọn chúng. Lúc sáng thì Disphoenle có bảo rằng, tôi không phải là mục tiêu của bọn chúng, nhưng khi đối chiếu vào sự việc gần nhất là những tên trưởng lão không giết tôi ngay mà chỉ nhốt tôi cùng cổ vật. Điều thứ hai là những thứ tên này vừa nói, có vẻ hắn đã nhận được mệnh lệnh canh chừng tôi cẩn thận và đừng làm bất cứ hành động ngu xuẩn nào chẳng hạn.

- Ngươi muốn giết ta? Ngươi đang ảo tưởng mình là vô song à?

Khi hắn đang tự mãn thì tôi đã dội ngay gáo nước lạnh vào mặt hắn. Nghe thế, hắn một lần nữa hướng cơn giận về phía tôi.

- Ngươi muốn chết à!? Nên nhớ rằng, ngươi hiện tại chả sử dụng được ma pháp, tay thì bị chói chặt, ngươi nghĩ ngươi có thể làm gì để chống lại ta!?

- Sao ngươi biết ta không sử dụng được ma pháp?

Hiện tại tôi không thể vận dụng ma tố nên việc không thể sử dụng ma pháp là một điều dễ hiểu. Nhưng mục đích của tôi không chỉ có thế.

- Ngươi thật sự quá ấu trĩ. Ta không biết ngươi có điều gì nổi bật mà tứ vị trưởng lão lại cho ngươi vào thánh điện. Nhưng dù gì hiện giờ ngươi cũng chả sống được bao lâu nữa, ta sẽ ban phước cho người bằng cách hóa giải một số thắc mắt của kẻ sắp chết vậy.

Khi hắn nói xong, những đường gân to như con sâu bướm hiện rõ trên trán tôi. Đôi môi run rẩy nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh.

Khi thấy không có bất cứ biểu hiện gì ở tôi. Thoáng chóc hắn tỏ ra thất vọng nhưng rồi.

- Hiện thứ đang giam cầm ngươi là cổ vật, tuy ta không biết nó xếp loại cấp độ nào nhưng tính chất của nó là phong ấn ma tố của nạn nhân.

Thì ra là vậy. Ban đầu tôi cũng ngờ ngợ ra điều này nhưng vẫn chưa thể đưa ra kết luận một cách vội vã. Giống như mới hai hôm trước. Kaiin đã nói rằng tảng đá Myrith đó có tác dụng triệt tiêu ma tố nhưng thực chất nó lại là hấp thụ ma tố. Và khi tôi vận dụng ma tố của mình để phá bỏ xiềng xích thì lại thấy ma tố của tôi như bị hút bởi một hố sâu không đấy vậy. Nhưng điều không ngờ là đây là cổ vật phong ấn ma tố. Tuy nhiên, tôi vẫn tự hỏi ma tố lúc nãy của tôi đã trôi về đâu.

- Ồ đúng rồi nè. Không thể sử dụng ma tố được.

Không còn lợi ích gì khi tôi tiếp tục giả vờ, tôi thú nhận một cách hời hợt.

- Ngươi có vẻ biết nhiều điều quá ha? Rõ ràng nhìn ngươi tầm thường như vậy mà.

- Con khốn!? Ngươi mới nói gì?

- Thì thấy sao nói vậy. Nếu đến vấn đề tù nhân được đích thân vị trưởng lão sử dụng cổ vật để phóng ấn ma tố mà ngươi rõ mồn một thì chỉ có hai lí do duy nhất. Một-ngươi là một tên nhiều chuyện. Hai-ngươi tuy vô dụng nhưng lại là con ông cháu cha, việc ngươi biết về những điều như vậy cũng dễ hiểu.

-...

- Sao? Ta nói trúng tim đen rồi đúng không?

Không biết lí do vì sao, nhưng có vẻ hắn không còn tức giận về việc tôi vừa nói. Với tư thế nghiêm chỉnh của một cai ngục, hắn dựng đứng thanh giáo trong tay và xem nó như là một Vương Kì.

- Lúc nãy ngươi nói ngươi muốn chết nhỉ?

- Có vấn đề gì với việc đó à?

- Tốt thôi. So với thái độ từ nãy đến giờ thì ngươi vẫn chưa biết về việc đó nhỉ?

- Việc đó? Ý ngươi là gì?

Tôi nghiêm trọng nhìn hắn và bỗng nhiên hắn nở ra một nụ cười.

- Ngày mai vào giờ gà gáy. Ngươi sẽ bị hành quyết!

Dù đã biết trước kết cục của tôi sẽ không mấy êm xuôi, nhưng khi nghe đến điều này khiến tôi cũng không giấu nổi sự lo lắng.

Từ khi tôi bước chân vào vùng đất thuộc về tộc elf thì số phận tôi đã được quyết định, mọi việc còn lại đều sẽ phụ thuộc vào những hành động của tôi. Khi nghĩ về những gì sẽ xảy ra, một hình ảnh cùng một câu nói hiện ra trong đầu tôi.

- Ha...vậy à? Dù cho như thế nào thì ta sẽ không bao giờ chết dưới tay bọn ngươi. Ta đã hứa sẽ quay trở lại cùng với người ấy, cho nên, ta sẽ không bao giờ nuốt lấy lời hứa của chính bản thân mình.

Tôi tự thì thầm như đang đọc một lời thoại. Tất nhiên hắn sẽ nghe được vì khoảng cách giữa tôi và hắn khá gần và cũng là điều tất yếu, hắn sẽ không hiểu những gì tôi vừa nói.

- Trăn trối trước khi chết à? Có thấy hơi sớm không?

Tôi dường như chả quan tâm những gì hắn vừa nói, nhưng vẫn còn một điều làm tôi muốn xác nhận ngay bây giờ.

- Chỉ có mỗi ta? Chẳng phải tộc elf đã tung ra tin tức sẽ hành quyết hai tộc nhân lận à?

- Từ khi nào mà ngươi trở thành người tra vấn và ta bắt buộc phải trả lời toàn bộ những thắc mắt của ngươi vậy?

Hắn không biết lí do vì sao hoặc có khả năng hắn không được lệnh nói về chuyện này, có vẻ đây cũng là một bí ẩn lớn bắt buộc tôi phải vượt qua nếu muốn cứu lấy bố mẹ tôi. Ngày mai sẽ là ngày quyết định. Chỉ cần tôi thấy được bố mẹ tôi trong tầm mắt, bằng bất cứ mọi giá, tôi sẽ dùng tất cả sức lực của mình để phá bỏ cổ vật đang phong ấn tôi. Chỉ cần như vậy hoặc tôi biết manh mối về vị trí của bố mẹ tôi thì đấy cùng là một điều mà tôi mong muốn.

Quay lại ngồi xuống sàn đá lạnh lẽo, tôi trầm ngâm suy nghĩ về những vấn đề tương lai. Cổ vật này là một thứ rắc rối, tôi sẽ dùng hết tất cả sức lực của mình để thử phá bỏ. Khả năng cao là tôi sẽ phá được, đây là cảm ứng tinh thần tôi mách bảo, nhưng hiện tại chưa phải là lúc.

Thấy tôi không còn vẻ lạc quan như lúc nãy nữa, hắn cũng nở ra một cụ cười tự mãn rồi tiếp tục công việc của mình. Hiện tại hắn vẫn chưa là rắc rối cho nên tôi sẽ bỏ qua hắn. Nhưng nếu hắn là vật cản thì tôi sẽ nghiền nát hắn ngay lập tức.

®

Thiếp đi lúc nào không hay, tôi bị đánh thức bởi những tiếng ồn hổn tạp.

Rõ là tôi chỉ vừa mới tỉnh dậy sau cơn bất tỉnh nhưng cơ thể tôi lại mệt nhọc và cũng ngủ thiếp đi từ lúc đó.

- Giấc ngủ cuối cùng ổn cả nhỉ? À không đúng. Tí nữa thì ngươi cũng sẽ được ngủ vĩnh hằng thôi mà.

Hắn lại là người thốt ra lời nói khi tôi tỉnh dậy. Nhưng hiện tại hắn đã vô tích sự đối với tôi cho nên tôi cũng chả quan tâm gì lắm.

Bên ngoài có vẻ náo nhiệt lắm khi những tiếng ồn đã vọng vào tận đây. Nơi đây không có bất kì lỗ hỏng nào cho nên tôi cũng không biết hiện tại là ngày hay đêm.

- Giờ là giờ nào rồi? Sắp sáng chưa?

- Muốn chết đến vậy luôn à? Nhưng được thôi, hiện là 4 rạng sáng, còn hai tiếng nữa sẽ bắt đầu buổi hành quyết.

Thật khó tin, mới giờ này mà bên ngoài đã náo nhiệt đến vậy rồi thì chắc tộc nhân rất có hứng muốn xem buổi hành quyết đây mà. Không biết họ đã bị tiêm bao nhiêu thứ giả dối gì vào đầu, nhưng có vẻ tôi và gia đình tôi đều là ác quỷ trong mắt bọn họ. Điều này cũng dễ hiểu khi họ nôn nóng muốn buổi hành quyết diễn ra nhanh như vậy.

Còn hai giờ nữa thì kết cục mọi chuyện sẽ rõ. Một là tôi sẽ trốn thoát cùng bố mẹ tôi. Hai là tôi sẽ cố hết sức cầm chân để bố mẹ tôi trốn thoát. Có vẻ khá đơn giản khi nghĩ về điều này nhưng đâu đó trong suy nghĩ lại hiện ra một phương án thứ ba.

*Tôi không phá bỏ được còng tay và cả ba cùng chết*

Dù tôi tự nhủ đây là tỉ lệ nhỏ nhất có thể xảy ra, nhưng sự bất an vẫn đến với tôi. Nhìn vào đôi tay bị còng mà trong đầu chất chứa bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực. Tôi tiếp tục trầm ngâm về những suy nghĩ của mình.

ตอนถัดไป