webnovel

"Tôi nên làm gì đây?"

®

Thấm thoát thì cũng đã đến giờ. Dù hiện tại chưa hẳn là sáu giờ sáng nhưng có lẻ tôi sẽ bị áp giải đi trước đó một lúc. Vài cai ngục khác cũng đã xuất hiện và mở cửa lòng giam, họ không nói lời nào mà chỉ thực hiện nghĩa vụ là áp giải tôi đi đến một nơi nào đó. Trước khi đi thì họ cũng bịt mắt tôi bằng một tắm vãi đen. Tôi đã kháng cự nhưng ma tố đã bị phong ấn thì tôi không đủ sức để làm điều đó. Với sự dìu dắt của những cai ngục, tôi bước đi trên con đường sỏi đá gập ghề. Những tiếng ồn còn lớn hơn khi tôi bước ra ngoài, và đúng như tôi nghĩ, tộc nhân không hề cảm thấy thương tiếc mà ngược lại còn háo hức buổi hành quyết.

Ngục lao cũng như thánh điện và quốc khố, ba nơi này đều bị cách li hoàn toàn với tộc elf. Cho nên việc tôi có thể nghe thấy tiếng ồn dù đang ở khu cách li vẫn phần nào chứng minh cho việc đó.

Đi thêm một đoạn khá xa nữa thì chắc hẳn là tôi đang đi qua khu vực dân cư. Con đường không còn gồ ghề nữa mà đã trở nên trơn láng như một nền băng lạnh giá vậy.

- Chết đi! Kẻ bị quỷ ám!

- Ngươi là kẻ tội đồ! Ngươi không đáng để được gọi là tộc nhân của elf!

- Ngươi và cả gia đình ngươi đều là quỷ! Bọn ta sẽ không làm ngơ dung thứ cho lũ quỷ! Hãy nhận lấy sự phán quyết và chết một cách nhục nhã đi. Đó là kết cục mà bọn quỷ dữ các ngươi nên nhận lấy.

Khi tôi đang đoán mò thì minh chứng cho suy đoán của tôi là những lời chửi rủa ấy. Cũng dễ hiểu khi mà họ lại hò hét như vậy. Và chắc hẳn cách áp giải này đã tô thêm vẻ nổi bật để mọi người có thể chửi rủa tôi. Không biết đây là luật lệ từ trước đến giờ hay như thế nào, nhưng nếu đây là một phần kế hoạch làm tôi suy sụp tinh thần của những tên trưởng lão thì nó đã thất bại ngay từ đầu.

Bỏ qua những lời nói thị phi ấy, tôi tập trung suy nghĩ về kế hoạch trước mắt. Cũng may là mắt tôi đã bị bịt đen kín cho nên tôi cũng không bị phân tâm quá nhiều từ những tộc nhân.

Đi thêm một đoạn xa nữa thì cuộc diễu hành này cũng kết thúc. Theo sự áp giải, tôi bước lên những bậc thang và khi đến một nơi nhất định, tôi bị buộc dừng lại và họ bắt đầu trói hai tay và hai chân tôi vào một thứ gì đó. Có vẻ đây đã là nơi hành hình và thứ đang giam cầm chung với tôi chắc hẳn là cọc gổ.

Tôi đã từng nhìn qua vài lần ở nơi hành quyết. Dù nơi này bị cấm đến nhưng vì quá nghịch ngợm cho nên lúc bé tôi cũng hay lén tới đây và tìm hiểu về nó. Theo như trí nhớ thì nơi này khá rộng. Nếu nói về độ nghiêm ngặc thì nó cũng bị cách li như hai nơi kia, tuy nhiên, sự canh gác hoặc luật lệ đưa ra là không quá nghiêm khắc cho nên cũng có thể nói nơi này không quá quan trọng đối với tộc elf. Một mảnh đất trống rộng lớn, một nơi cỏ không mọc nổi và không tồn tại bất cứ thứ gì ngoài một mảnh đất trống cộc cằn. Trung tâm mảnh đất là tượng đài hình thánh giá. Nó được đặt trên một cái bục cao tầm hai met và không có gì nổi bật thêm. Cọc gỗ dùng để trói tộc nhân bị xử tử không lớn lắm, nó đã được tinh chỉnh sao cho phù hợp với chiều cao và chiều rộng của tộc nhân elf. Xung quanh một mảng đất trống chắc là nơi để khán giá đến xem về cuộc hành hình và theo đó, các trưởng lão có thể lấy cuộc hành hình để răng đe các tộc nhân. Vì thế mà họ sẽ có được một cuộc thống trị lâu dài, tôi nghĩ vậy.

Trói cơ thể tôi theo hình cọc gỗ. Hai tay giang ra và hai chân chụm vào nhau. Hai chiếc còng tay cổ vật vẫn đang đeo vào tay cho nên tình thế này khá hiểm nguy đối với tôi. Khi công tác đã chuẩn bị xong thì cuối cùng tôi cũng có thể nhìn nhận được mọi thứ xung quanh. Tên cai ngục đã tháo chiếc khăn ra khỏi mắt và cùng sự lờ mờ, tôi nhìn thẳng về một hướng. Hai tay cố gắng vùng vẫy nhưng điều này là vô nghĩa. Những tên cai ngục bắt đầu đi xuống bục đá xem như đã hoàn thành nghĩa vụ của mình. Bọn chúng có bốn người và mỗi người chia ra đứng theo bốn phía. Trước, sau, trái, phải, có vẻ đây đã là luật lề từ xưa đến giờ. Khi nãy tôi không cảm nhận được, khi đứng lên bục cao như thế này thì cơn lạnh buốt mang theo từ những ngọn gió liền ập vào tôi. Không, phải nói là chúng lướt qua tôi nhưng tôi đã hứng trọn hết tất cả. Tôi mặc vấy ngắn, phần vì cho dễ di chuyển phần vì thời trang, tuy nhiên, vào thời điểm này thì đây sẽ là một khuyết điểm. Ngước nhìn bầu trời vào sáng sớm, một màu xám kịt đã bao phủ một vùng trời rộng lớn. Đúng là vào thời điểm này nắng mưa thật sự bất thường cho nên tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều về điều này. Mặt trời đã bị che khuất bởi sự tâm tối mà đưa về sự rùng rợn đến đáng sợ. Xa xa thì tôi đã trông thấy hàng người đang bắt đầu di chuyển về hướng này. Những khán giả có lẻ đã được phép đến quảng trường.

- Phù...

Thở ra một hơi đầy mệt mỏi, tôi không biết đấy là sự lo âu hay là vì lạnh nhưng cảm giác chả khác nhau là mấy. Vào thời điểm khi biết thời gian mình sẽ chết thì chả có ai có thể giữ nổi bình tĩnh mà tận hưởng nó cả, tôi cũng không ngoại lệ. Tuy tôi nắm chắc khả năng mình có thể trốn thoát khỏi đây nhưng trong trường hợp xấu, tôi có thể phải chiến đấu cùng lúc với tứ vị trưởng lão và bỏ mạng.

Dù trời buốt lạnh và có vẻ sẽ có một cơn mưa bắt trợt nào đó truất xuống, nhưng dòng người đi đến quảng trường ngày càng đông hơn. Tôi không hiểu rõ điều này, từ trước đến giờ có tộc nhân bị tử hình đều có tình trạng như vậy hay đây là một ngoại lệ. Những ngọn gió thổi ùa làm cho mái tóc tôi phấp phới theo đó. Những cai ngục vừa nãy thì đang đứng theo bốn hướng và cách xa tôi một khoảng, tầm chừng 5m. Nhiệm vụ của chúng có vẻ sẽ là canh chừng tôi trốn thoát và cách ly dòng người không cho đến quá gần bục đá tử hình. Nếu suy nghĩ này là đúng thì cách thức tử hình một tộc nhân sẽ không phải là chém thủ cấp hay một cái gì đại loại vậy, mà chắc là một đòn tấn công diện rộng bằng ma pháp hay cổ vật gì đó.

Những người đầu tiên đã đến gần hơn trong tầm mắt và họ đứng cách xa bốn tên cai ngục vài met, tình trạng chen lấn không hề xảy ra mà chỉ có những lời xì xầm vang lên. Tiếp theo đó là số lượng lớn người hơn nữa tập trung chiếm trọn không gian rộng lớn của quảng trường tử hình. Tôi khá kinh ngạc về sự khẩn trương của bọn họ. Ngay cả những đứa trẻ cũng được dẫn tới, chúng đang nắp bên hông những người tựa như gia đình chúng và tình trạng run rẩy vì lạnh cũng đã xuất hiện. Vào thời tiết như thế này đến cả một người trưởng thành cũng không thể đứng quá lâu ngoài trời huống chi là một đứa trẻ.

Một vài trong số chúng bắt gặp ánh mắt tôi nhưng rồi cũng sợ hãi mà trốn nắp.

Gầm vang sấm trời báo hiệu cho một ngày không mấy tốt đẹp, khi điều đó xảy ra tôi đã liên tưởng đến một hình thức tử hình khác. Với chiều cao của bục đá là tầm hai met, cộng theo cọc gỗ thánh giá tầm 178cm nữa thì tổng cộng là 378cm. Ở tại một không gian trống rỗng và chỉ có nơi này là cao nhất thì không khó để đón một đòn sấm từ bầu trời âm u. Tuy nhiên, sẽ không dễ dàng gì nếu đòn sấm giáng thẳng vào tôi đúng thời điểm và cũng không có căn cứ nào cho thấy nó sẽ xuất hiện, bằng chứng là từ nãy đến giờ tôi vẫn an toàn.

Thời điểm đã sắp đến. Cái chết đang trực chờ tôi. Tuy nhiên, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thấy sự hiện diện của tứ vị trưởng lão đâu cả. Những cận vệ khác cũng kh---

- Đó là gì vậy?

- Ồ. Có vẻ đã đến lúc rồi.

Khi tôi đang băn khoăn về sự vắng mặt lạ thường thì mọi người bên dưới đang ngước nhìn lên trời và chỉ chỏ bán tán thứ gì đó. Tôi ngước theo nhìn và đập vào mắt tôi là một số lượng lớn chủng rồng Kamellho đang giăng kín bầu trời. Khi đã xác nhận địa điểm, phần lớn trong số chúng liền tản ra và đáp đất bằng một tốc độ đáng kinh ngạc. Một số lượng lớn khoảng tầm hơn trăm rồng Kamellho được điều khiển từ những hộ vệ elf và đáp xuống đất một cách an toàn. Những tộc nhân bên dưới liền tản ra nhường vị trí cho chỗ đứng của từng con rồng Kamellho, những con tương tự cũng làm y chang và thoáng chóc, tôi cảm thấy quảng trưởng này như đã bị mở rộng vào phạm vị vùng đất elf sinh sống luôn rồi vậy. Bọn chúng dừng lại tại đó và không có động tĩnh gì thêm, dù không biết mục đích là gì nhưng phần lớn là tránh nguy cơ can thiệp từ bên thứ ba đây mà. Nhưng chỉ vậy thôi thì vẫn chưa hết, bên trên bầu trời đã tản ra phần lớn nhưng vẫn còn đó là những sinh vật bay kì lạ. Ma thú này tôi chưa từng thấy trước đây nên cũng không thể nhận đoán được chủng loài của chúng. Vậy là những tên trưởng lão đang bành trướng sự thống trị của mình đúng như tôi đã suy đoán. Số lượng còn lại khá cụ thể, 9 ma thú. Trong số đó 4 con đang vác cho mình những cọc gỗ dài và tròn, chính giữa bọn chúng và nối với 4 cọc gỗ theo đúng số lượng đó là một ngôi nhà thu nhỏ. Nó có hình vuông và xung quanh nó là những mãnh vãi vương vãi màu đỏ. Vì quá cao và phải ngước thẳng đầu để nhìn cho nên tôi cũng không thể thấy rõ ràng được. Bốn con đang khuyên cho mình một ngôi nhà thu nhỏ và bốn con thì bay theo đó như nhiệm vụ là hộ tống. Còn một con tựa như chỉ huy mà bay phía trước, điều không thể sai là bọn chúng đều có hộ vệ elf cửi trên lưng. Bay lượn vài vòng và bắt đầu đáp xuống cùng ngôi nhà thu nhỏ gần bục đá nơi tôi đang bị trói. Những con còn lại cũng bắt đầu phân bố chỗ đứng như những chủng rồng Kamellho. Bốn con ma thú trước mắt tôi liền khụy tứ chi và hạ thân xuống sát đất. Nơi ngôi nhà nhỏ liền có một cánh cửa mở toang và bước ra đó là một già lão. Hắn bước xuống ngôi nhà nhỏ trong khi vuốt bộ râu dài của mình. Bốn con ma thú đó vẫn không có động tĩnh và tiếp tục hình tác như một chú mèo đang ngủ như vậy.

- Ngươi đã vất vả rồi. Wenty!

Hắn nói trong khi vẫn đang vuốt bộ râu và hướng ánh mắt về phía tôi. Giọng nói không xa lạ và khuôn mặt cũng vậy. Hắn là một trong tứ vị trưởng lão, Mahakan.

Tôi không trả lời và tiếp tục quan sát tình hình. Điều tôi thắc mắt là những tên còn lại hiện đang ở đâu và theo như tình hình hiện tại có vẻ như bọn chúng sẽ không xuất hiện, ngay cả bố mẹ tôi cũng vậy. Thất vọng về điều này, sự buồn bực đã hiện hữu trên khuôn mặt và Mahakan đã trông thấy nó.

- Hohaha. Ngươi không cần phải căng thẳng như vậy đâu. Ta biết ngươi đang nghĩ gì trong đầu thông qua nét mặt bắt trợt ấy.

- Tên khốn...!

- Bình tĩnh nào. Hôm trước bọn ta đúng là đã không giữ lời về lời hứa sẽ cho ngươi gặp người thân. Nhưng điều đó cũng không thể trách cứ bọn ta được. Như ngươi đã nghe lúc trước từ Disphoenle, điều kiện là phải phụ thuộc vào thái độ của ngươi. Nhưng khi bước vào diện kiến thì ngươi đã bị đánh trượt ở điểm đó ngay lập tức.

Tức giận nhưng cũng không thể làm gì hơn ngoài nguyền rủa hắn. Ngay từ đầu tôi đã biết đến mục đích của bọn chúng nên tôi đủ hiểu rằng, dù tôi có làm gì vào lúc đó đi nữa thì kết cục như hiện tại là vẫn không thể tránh khỏi.

- Còn nữa, có phải là ngươi đang nghĩ trong đầu rằng tại sao chỉ có mỗi ta ở đây mà không phải là tất cả đúng không? Việc ngươi thắc mắt về bố mẹ ngươi không xuất hiện cũng không khó đoán nhỉ?

Hắn nói với một thái độ tự nhiên hết sức có thể. Tôi không cảm nhận được sự uy hiếp hay trêu đùa tôi từ tông giọng. Nhưng chung quy lại nó vẫn là cái cảm giác gì đó rất đáng ghét.

- Riêng thắc mắt của ta thì không có quyền ngươi phải lí giải nhỉ?

- Ngươi hiểu biết hơn rồi đấy. Tuy nhiên, cũng không hẳn là ta sẽ im lặng, ta sẽ quyết định có giải thích cho ngươi hay không thì còn phải phụ thuộc vào tâm trạng của ta.

Hắn nói rồi nhìn lên bầu trời, lắc đầu một cách chậm rãi trong khi đang vuốt bộ râu của mình.

- Đáng tiếc thay, hôm nay ta không được thoải mái cho lắm.

- Tên khốn. Ngay từ đầu ngươi đã không muốn nói thì đừng có vòng vo. Ta giết quách bây giờ!

Cảm thấy thái độ nhàn hạ của hắn thật sự khiến tôi không thể bình tĩnh nổi. Run rẩy toàn thân vì cơn giận nhưng cũng không thể lung lay theo thánh giá gỗ chút nào.

- Đừng mất bình tĩnh thế chứ. Nhưng cứ cho là ta đang vòng vo thật đi thì sao? Ngươi làm được điều ngươi vừa nói chứ? Giết ta ấy?

- Nói điều đó ra thì ta cũng nể cái bản mặt của ngươi dày đến mức độ nào rồi! Phong ấn ma tố của ta bằng cổ vật rồi mới giám đến gần sủa ra vài câu như một con thú hoang như này thật nhục nhã làm sao! Thanh danh trưởng lão cũng tới đó là cùng!

Tôi không còn e ngại điều gì mà xúc phạm thẳng mặt hắn, tuy nhiên, hắn không hề có cảm xúc phấn loạn nào. Hắn cười cười rồi trả lời tôi.

- Ta biết ngươi rất tự hào--à không, phải nói là ngươi rất tự cao tự đại về sức mạnh mà ngươi đang nắm giữ. Còn việc bọn ta sử dụng cổ vật để phong ấn ngươi mục đích không phải là sợ sệt gì ngươi mà là lo rằng, trong cơn phẫn nộ ngươi giận cá chém thớt thì không hay tí nào. Tuy nhiên, ngươi có từng nghĩ rằng tại sao bọn ta lại trơn tru trong việc phong ấn ngươi không nhỉ? Rõ là lúc đó ngươi cũng chả giãy dụa nổi phút giây nào mà, đúng không?

Bị phản tác dụng khi người hiện tại tức giận lại là tôi. Đúng thật lúc đó tôi không hề kháng cự lại nổi sau đòn tấn công ấy, tôi không còn gì để bào chữa. Tuy nhiên, dù hắn có nói vậy cũng không hề che giấu ý định sẽ giết tôi vào lần sau nếu có. Phân cách sức mạnh giữa tứ vị trưởng lão là không thể xác định được. Bọn họ hầu như biến mất nếu không có vấn đề nghiêm trọng gì xảy ra trong tộc, cho nên chưa một lần họ thể hiện sức mạnh của mình một cách công khai. Không biết lần trước lúc tôi điên cuồng vì sự nhiễu loạn thì bọn họ có mất nhiều thời gian để trấn áp tôi hay không, nhưng nếu nhìn tình hình phá hoại lúc đó thì chắc chắn không mất quá nhiều thời gian, tôi đã nằm gọn dưới tay bọn họ.

- Được rồi. Cũng đã không còn thời gian nữa. Ta nên bắt đầu thôi nhỉ? Dù biết đây là lần cuối chúng ta gặp nhau nhưng cuộc nói chuyện vừa rồi rất thú vị đấy.

Nói rồi bên dưới chân hắn liền nhô lên một trụ đá, phóng to và bắt đầu cao hơn lên giữa không trung. Trụ đá cao hơn cả nơi tôi đang đứng và vì vậy nên hắn đã thu hút toàn bộ ánh mắt của tộc nhân vào hắn.

- Ehem. Hỡi những tộc nhân elf đang có mặt tại đây và những tộc nhân vì nghĩa vụ cho nên không thể có mặt. Sự xuất hiện của ta hôm nay nhằm tiếp quản và chủ trì cuộc hành quyết này. Tuy không biết sự hiện diện của những kỵ thú có làm dân chúng sợ hãi hay không nhưng đừng lo lắng, những kỵ thú đã được huấn luyện một cách kĩ càng chỉ để phục vụ cho sự an toàn của tộc elf chúng ta, sẽ không có bất kì trường hợp nào gây thương tổn dù là một sợi tóc.

Hắn nói lên như một bài diễn thuyết và các tộc nhân liền quay nhìn những kỵ thú gần họ và cũng nét mặt bình thường quay đi. Họ đã được thống kê về sự xuất hiện của hệ thống quân sự mới cho nên cũng không quá bất ngờ. Mahakan nhờ vụ này và một lần nữa xác nhận về sự an toàn mà chúng mang lại cũng không phải điều gì quá khác lạ.

- Quay lại chủ để chính của ngày hôm nay! Tộc nhân bị phán quyết tử hình vì mắc phải tội kị đã xuất hiện tại đây. Dù giờ hành lễ đã qua một khoảng ngắn nhưng chúng ta cũng nên đi theo quy củ tổ tiên đặt ra, dân chúng có đưa ra ý kiến phản đối gì không?

Khi hắn dứt lời, phần lớn tộc nhân liền hò hét "Không phản đối!" và những tộc nhân còn lại cũng đưa hai tay lên đồng tình.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy phiên cảnh hành quyết một mạng sống mà mọi người quay xem lại phấn khởi như một lễ hội như vậy. Một lần nữa tôi tự hỏi, từ xưa đến giờ nó đã như thế hay tôi là ngoại lệ.

Tất cả mọi người có mặt ở quảng trưởng đã toàn bộ tập trung chú ý vào hắn. Tuy cực kì căm ghét nhưng tôi cũng phải nể cái cách hắn truyền tải cảm xúc của mình qua lời nói như thế. Cách hắn biểu đạt nó không quá màu mè nhưng kết quả mang lại rất khả thi, đây là sức ảnh hưởng của một trong tứ vị trưởng lão hay hắn thật sự đang tỏ ra hào vang thu hút từ lời nói thì vẫn là bí ẩn. Tuy nhiên, tôi thật sự tin là quế thứ hai hơn vì một chút gì đó trong tôi đang ủng hộ hắn.

- Vậy thì, bây giờ ta sẽ thay mặt tam vị trưởng lão còn lại và với tư cách là người chủ trì, ta sẽ bắt đầu liệt kê những tội ác cấm kị mà tộc nhân Wenty đã phạm phải.

Hắn uy nghiêm đứng tại trụ đá cao dù những cơn gió mạnh ùng liên tục thổi bay tóc và bộ râu của hắn. Bầu trời ngày càng âm u hơn và hứa hẹn sẽ có một điều tâm tối gì đó sắp sửa xảy ra.

- Vào ngày 15 tháng 8 năm 147 theo lịch Thường Niên Elf, nhằm ngày 9 tháng 11 lịch Tất Tộc Tiên, tộc nhân Wenty liền hóa quỷ và tấn công những tộc nhân và những trưởng lão có mặt tại thánh điện nhằm thực hiện ngày lễ trưởng thành của mỗi tộc nhân. Nhờ có tứ vị trưởng lão nhanh chóng nhận ra tình tình và trấn áp cho nên mức thiệt hại đã giảm đến tối thiểu. Sau khi điều tra về bí ẩn vụ tộc nhân Wenty hóa quỷ thì kết quả được cho ra là, tộc nhân Wenty có quan hệ mật thiết với tông đồ của ác quỷ cổ đại.

Sau khi lời nói cuối dứt, những người đang đứng dưới quảng trường liền trở nên lo sợ và với bộ mặt nhăn nhó mà nhìn về phía tôi. Tôi có thể tự giải oan cho mình rằng là tôi không hề có quan hệ gì với những tông đồ quỷ dữ, nhưng việc đó cũng sẽ trở nên vô nghĩa khi tôi đã là con cá nằm trên thớt vào thời điểm bấy giờ.

Việc tôi bị hóa cuồng là hệ quả của sự nhiễu loạn nhưng bọn họ lại kết luận rằng tôi là ác quỷ. Không khó để hình dung ra bọn họ đang phóng đại tội ác của tôi nhầm khích động mọi người đồng thuận hơn về quyết định tử hình.

- Thứ hai. Trong khi những hộ vệ elf được lệnh từ trưởng lão Wazner truy sát để kết liễu mầm móng ác quỷ thì đã bị gia đình tộc nhân Wenty nhất quyết kháng cự. Việc những hộ vệ chấp hành mệnh lệnh đã vô tình gây tổn thương lên người thân của tộc nhân Wenty thì đã liền bị tộc nhân Wenty ra tay đồ sát không chút tiếc thương.

Nói đến đây tôi liền to tiếng phản bác lại những gì hắn vừa nói.

- Tên khốn! Ta không hề làm chuyện đó! Lúc đó bọn chúng đã tàn nhẫn đánh đập bố mẹ ta và ta cũng không hề có sức lực đề phản kháng bọn chúng! Gia đình ta vô tội nhưng bọn chúng lại nói ra những lời dơ bẩn nhầm khuyến khích bố mẹ ta thay lòng buộc tội ta như một kẻ tội đồ! Còn nữa, ta không hề động đến bọn chúng dù là một ngón tay huống chi ta ra tay kết liễu chúng! Ngược lại lũ người đó còn truy sát ta và xem ta như một con ma thú mà trêu đùa trên những vùng máu của ta!...

Việc tôi bị buộc là kẻ có dính dáng với tông đồ ác quỷ thì cũng không có lí do gì để bàn cãi. Dẫu biết đó là ảnh hưởng nhiễu loạn ma tố nhưng hầu hết tộc nhân elf đều chưa bao giờ nghe về điều này nên có giải thích thế nào cũng bằng không.

Nhưng còn việc bọn chúng ngang nhiên buộc tội tôi là một kẻ giết người nhưng trong khi tôi mới là một người bị đuổi giết thì không thể nào mà làm ngơ. Tôi hét lên đầy phấn ức nhưng cũng dừng lại tại đó. Quan sát ánh mắt của tộc nhân elf, làm tôi không thể nói thêm bất cứ một lời nào nữa.

Những bộ mặt ghê tởm nhìn vào tôi.

- Vì bọn ta đã quá chủ quan, cứ tưởng giao mệnh lệnh cho hai tộc nhân xấu số là sẽ thành công mĩ mãn nhưng không ngờ... Xác của họ đã bị phanh thây và được tìm thấy vào ngày hôm sau...

Sự đau buồn giả tạo mà hắn tạo ra khiến tôi thật sự ghê tởm.

Vào lúc này đây, dù có giải thích thế nào cũng bằng thừa.

Không cần phải cùng hắn diễn vở kịch như thế này nữa. Tôi quyết định sẽ phá vỡ còng tay và thoát ra.

Thời gian trôi qua vẫn chưa xuất hiện bất cứ ai khác ngoài Mahakan và đoàn tùy tùng của hắn. Tôi biết bố mẹ tôi đang bị giam cầm tại một nơi nào đó, và khả năng cao là ở ngục lao. Có vẻ bọn chúng bịt mắt tôi lúc áp giải là để không cho tôi có cơ hội nhìn thấy các tội nhân khác và trong đó có bố mẹ tôi.

- Trong suốt thời gian bị truy nã, tộc nhân Wenty đã giết không biết bao nhiêu người do những trưởng lão phái đến--

Bỏ qua hắn vẫn ung dung đứng đó thuyết trình lên một bài diễn văn của mình, tôi quyết định tập trung vào việc phá vỡ còng tay cổ vật.

Tôi cố gắng bình tĩnh và tập trung toàn bộ ma tố của tôi lại ở đôi cánh tay. Như đã nói lúc trước, cổ vật đều chia ra nhiều cấp độ riêng biệt mà tùy cấp độ mà sức mạnh nó mang lại càng khác nhau. Không biết cấp độ cổ vật đang giam cầm tôi ở tầm ngưỡng sức mạnh nào, nhưng, tôi chắc chắc sẽ không bỏ cuộc.

- Câu kết với ác quỷ, giết hại tộc nhân, chóng đối mệnh lệnh trưởng lão. Với những tội danh này, tộc nhân Wenty sẽ phải hứng chịu hình phạt khắc nghiệt nhất--

Tôi phải làm, không còn thời gian nữa, đây chính là lúc mà tôi phải thực hiện nó. Không chỉ dừng lại ở đó, tôi còn phải thành công chỉ trong một lần, tôi sẽ không có cơ hội thứ hai bởi vì tôi sẽ cạn ma tố nếu không phá bỏ được còng tay.

Ma tố bị phong ấn không có nghĩa là tôi sẽ không huy động được ma tố. Tùy thuộc vào cấp độ cổ vật, và sức mạnh mới tôi đang nắm giữ, tôi có thể bức phá giới hạn và phá bỏ nó.

- Chứng cứ đều đã tập hợp đủ, suy sét theo Luật Thủy mà tổ tiên đã đặt ra--

Vận dụng ma tố vào hai cánh tay, ngay lập tức chiếc còng bắt đầu lung lay. Tôi bắt được dấu hiệu khởi sắc đó, cùng sự an tâm, tôi tiếp tục truyền ma tố vào hai cánh tay. Mục đích của tôi rất rõ ràng, tôi sẽ liên tục bơm ma tố mà mình có vào hai cánh tay và tiếp đó là nhiệm vụ của cổ vật. Đến tận bây giờ tôi vẫn lưu chuyển được ma tố chạy khắp cơ thể mình đủ để cho thấy, cấp độ cổ vật này không cao lắm. Và khi đó, tôi chỉ cần cho "nó" ăn ngập quá mức mà "nó" có thể chất chứa được và rồi một sự đỗ vỡ sẽ đến.

- Tứ vị trưởng lão cùng bộ phận đơn vị luật lệ đã đi đến thống nhất--

Tôi đã làm tốt trong việc nhét đầy ma tố vào cổ vật còng tay nhưng nó cũng chỉ dừng lại ở chút lư động. Không có dấu hiệu gì cho thấy nó sắp nứt vở cả, tôi đã gần cạn kiệt ma tố và chắc chắn sẽ không kiên trì quá lâu thêm nữa. Tuy nhiên, nếu tôi dừng lại giữa chừng thì lượng ma tố mà tôi đã nhét vào nó sẽ không trả lại cho tôi và tôi cũng không thể hồi phục vì vẫn đang bị phong ấn. Phương án hiện tại là nên tiếp tục, dù không biết tôi có thể kiên trì thêm được một khoảng nữa không nhưng tôi sẽ không chọn phương án bỏ cuộc vào lúc này. Một chút gì đó, một chút cảm giác bất an đã hiện hữu trong lòng tôi.

- Tuyên án! Tộc nhân Wenty sẽ bị tuyên quyết tử hình vì liên tục phạm phải tội kị!

Khi Mahakan dứt câu, toàn bộ tộc nhân elf đang có mặt tại quảng trường đều ùng ùng hứng khởi vui mừng vì phương án trừng trị dành cho Wenty.

Không thể thế này được, cái quái gì vậy!?

Tôi tự hỏi, không có câu trả lời nào được đưa ra. Tại sao chiếc còng tay này không thể bị phá vỡ?

Nổi lo lắng bất an sau đó không còn nữa mà là một sự kinh hãi tột độ. Thất vọng vì mình không phá vỡ được xiềng xích đang giam cầm mình và thất vọng vì không thể thực hiện được bất kì một mục tiêu nào mà tôi đặt ra, dù là nhỏ nhất.

Có ba phương án mà tôi đã đặt ra, nhưng phương án thứ ba là cái mà tôi không muốn nó xuất hiện nhất. Nhưng giờ đây...tôi thật sự nên làm gì đây...?

ตอนถัดไป