Bây giờ, cô thật sự rời đi rồi, nó phải buồn biết bao đây.
Nước mắt nhẹ nhàng trượt xuống từ khóe mắt cô, cô hận không thể lập tức bay đến Luân Đôn, ôm ấy cơ thể bé nhỏ của nó thật chặt vào trong lòng mình, nói với nó, mẹ mãi mãi sẽ không bao giờ rời xa nó.
Không lâu sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hứa Vĩ Thần gọi đến.
An Noãn điều chỉnh lại cảm xúc, ấn vào nút trả lời.
Giọng điệu trách móc từ đầu dây bên kia vang lên, "An Noãn, lần này cô hài lòng rồi chứ? Con trai ông đây bị cô tổn thương thành ra thế này, có phải cô thấy thành công lắm không? Có cần tôi chụp thêm bức ảnh lão Lâm suy sụp tinh thần gửi qua cho cô xem thử không?"
"Hứa Vĩ Thần…"
"Hôm nay tôi đã nói rất nhiều với lão Lâm, cậu ta đang dùng công việc để làm tê liệt bản thân mình, cậu ta nói chỉ cần ngừng làm việc là sẽ nhớ cô. Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Mấy năm nay đều là cậu ta chăm lo cho cô mà!"
"An Noãn, cô đừng cho rằng cô không nói chuyện là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi nói cho cô biết, cô và lão Lâm sẽ không phải cứ kết thúc như thế này đâu. Cô cứ chờ đến ngày lão Lâm vì cô mà bỏ hết tất cả ở Luân Đôn đi."
Đầu dây bên kia mang theo cơn giận dữ, bụp một tiếng đã ngắt điện thoại, mất một lúc lâu An Noãn vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Cô ngồi trên giường một lúc lâu, cảm nhận được từng cơn lạnh lẽo, lúc này cô mới xuống giường tìm một cái áo khoác lên người. Bên ngoài trời vẫn còn tối, chỉ có ánh trăng mỏng manh xuyên qua những tầng mây dày đặc phản chiếu xuống mặt đất.
Cô khẽ bước xuống lầu, định đun một chút cà phê để làm cho mình tỉnh táo hơn một chút.
Bước đến phòng khách, cô giật mình hết hồn, có một bóng người ở trên sofa, bóng lưng của người đó cao thẳng, nhưng nhìn qua lại có chút cô đơn, đầu ngón tay đang cầm chiếc bật lửa, theo động tác trên tay anh mà ngọn lửa thoắt sáng thoát tối.
"Anh họ?"
An Noãn gọi thử một tiếng.
Người đàn ông nhẹ quay đầu qua, quả nhiên là Thẩm Thần Bằng.
An Noãn chậm rãi đi qua, giọng cô khàn khàn hỏi anh, "Anh họ, sao anh lại ngồi ở đây?"
An Noãn bước đến trước mặt anh, lần đầu tiên cô quan sát anh ở khoảng cách gần như vậy, da anh trắng ngần, gương mặt cân đối giống như được khắc ra một cách tinh tế, anh hoàn toàn được di truyền từ khuôn mặt xinh đẹp của Tiết Ngọc Lan. Nhưng mà những góc cạnh sắc sảo trên gương mặt lại làm lộ rõ nét lãnh đạm của anh, đôi mắt sâu thẳm lạ thường, làm cho người khác không dám tiến đến gần.
"Anh họ, không phải là anh không ngủ cả đêm đấy chứ?"
Thẩm Thần Bằng xoa lên huyệt thái dương, dáng vẻ dường như rất mệt mỏi, giọng nói âm trầm làm cho người ta rùng mình, "Hôm qua anh uống say, mơ màng ngủ trên sofa cả một đêm, bây giờ hơi đau đầu."
Câu nói này của anh đã làm giảm đi sự ngượng ngùng lúc này, An Noãn ngồi xuống bên cạnh anh cười nói, "Em biết đấm bóp, để em giúp anh, có thể làm giảm bớt một chút cơn đau nhức."
Thẩm Thần Bằng không từ chối, anh khẽ gật đầu.
An Noãn đứng sau lưng anh, nhẹ nhàng giúp anh xoa bóp huyệt thái dương. Anh thoải mái nhắm mắt lại, dựa người lên ghế sofa, làm cho người ta không còn cảm nhận được vẻ lạnh lùng của anh, ngược lại còn lộ rõ vẻ đau thương.
"Anh thường uống say lắm à?"
"Dạ dày không khỏe, không thường uống rượu, tối hôm qua một người bạn lúc nhỏ từ nước ngoài trở về, mọi người thay anh ta đón gió tẩy trần, chơi cao hứng một chút."
An Noãn đương nhiên không hiểu được thế giới của họ.
"Còn em thì sao, gần đây em với Huy thế nào rồi?"
Anh ấy vậy mà còn lo cho cô. An Noãn được quan tâm mà lấy làm lạ, cô nhàn nhạt nói, "Em và Mạc Trọng Huy không thể ở bên nhau."
"Mọi chuyện đều có thể xảy ra, nhiều lúc không phải là không thể, mà là không có đủ can đảm để làm cho nó trở thành có thể. Thế giới của chúng ta rất phức tạp, dường như bất cứ chuyện gì cũng đi liền với lợi ích và ràng buộc, người ngoài rất ngưỡng mộ thế giới của chúng ta, nhưng có ai biết được trong thế giới của chúng ta, để có thể gặp được tình yêu thật sự, lại có thể ở bên nhau, nắm tay nhau đến già, là chuyện không dễ chút nào. Có lúc, chỉ vì cái gọi là hôn nhân, vì lợi ích mà cả đời này có lẽ cũng không biết được tình yêu là thứ gì, cứ như vậy mà đem hạnh phúc của mình chôn vùi trong lợi ích của gia tộc."
An Noãn hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh, có lẽ tình trạng vợ chồng mà như hai người xa lạ của bác hai làm cho anh có cảm xúc thế này.
"Anh họ, có phải là anh có người mình yêu rồi không? Anh vẫn chưa kết hôn vì đang đợi một người nào đó sao?"
Khóe miệng Thẩm Thần Bằng nhếch lên tự giễu, anh hờ hững trả lời, "Cuộc sống gia đình chúng ta như vậy thì lấy đâu ra cái gì là yêu với không yêu, hôn nhân chẳng qua chỉ là một công cụ mà thôi."
An Noãn luôn cảm thấy trong lòng anh dường như cất giấu rất nhiều tâm sự.
"An Noãn, nếu như gặp được một người đàn ông, em yêu anh ta, anh ta yêu em, gia đình của hai người đều có thể chấp nhận nhau thì mau chóng kết hôn đi, nếu để lâu thì chuyện gì xảy ra cũng không biết được. Anh không mong ngày nào đó phải gả em cho một người đàn ông nào đó xa lạ mà trước giờ chưa từng gặp mặt chỉ vì lợi ích của gia tộc. Huy sống rất được, mọi người trong vòng luẩn quẩn của chúng ta đều rất kính nể nó, quan trọng nhất là bản thân nó có năng lực, không giống với những tên con nhà giàu ăn chơi trác táng, anh tin vào bất cứ thời điểm nào nó cũng đều có thể dựa vào năng lực của chính mình mà bảo vệ cho người phụ nữ của nó. Không giống như bọn anh, nếu như một ngày nào đó nhà họ Thẩm sụp đổ rồi, thì anh chẳng có gì cả."
"Anh, anh đừng nói bậy, bây giờ vẫn còn sớm, anh vẫn nên trở về phòng ngủ thêm một giấc đi."
Thẩm Thần Bằng khẽ thở dài, nhàn nhạt nói, "Không đâu, lát nữa anh còn có việc."
Qua đoạn tâm sự ngắn ngủi, An Noãn thấy được Thẩm Thần Bằng không hề lãnh đạm như vẻ bề ngoài của anh, anh không giống với những tên con nhà giàu chỉ biết dựa vào gia đình khác, anh có những suy nghĩ và trải nghiệm của riêng mình.
Thẩm Thần Bằng không dùng bữa sáng đã rời đi, trời vẫn còn chưa sáng, mỗi lần anh rời đi đều không biết khi nào sẽ trở lại, anh có một căn hộ ở bên ngoài, nếu không phải trường hợp bắt buộc, anh thường không trở về nhà. Không giống như Thẩm Thần Phong, có chuyện hay không có chuyện gì cũng sẽ trở về đấu võ mồm với ông cụ, tính cách con người đúng là do trời sinh.
Khi Đậu Nhã Quyên thức dậy chuẩn bị làm bữa sáng thì thấy An Noãn đã làm xong bữa sáng rồi.
Bà hơi ngạc nhiên, cũng có chút vui vẻ cười nói, "Con nhóc này, cháu dậy mấy giờ vậy? Sao lại làm xong hết cả bữa sáng rồi?"
An Noãn giải thích đơn giản, "Sáng sớm cháu ngủ không được nữa nên kiếm chút việc để làm. Bác dâu cả ngày nào cũng chăm sóc ông ngoại, vất vả cho bác rồi."
Đậu Nhã Quyên hoàn toàn có thể không cần phải nấu cơm chăm sóc ông cụ, nhưng ông cụ cứ một mực yêu thích mùi vị món rau xào của bà, cho nên nhiều lúc bà luôn tự mình xuống bếp.
Ông cụ vừa nghe nói bữa sáng hôm nay là do An Noãn làm thì vui vẻ cười toe toét, không kiềm được mà ăn thêm được rất nhiều.
An Noãn thấy dáng vẻ thỏa mãn của ông, trong lòng rất cảm động, những điều nhỏ nhặt như vậy đã có thể làm cho ông cụ vui vẻ thành thế này, mấy năm nay ông thật sự đã rất nhớ nhung con gái mình.
"Ông ngoại, nếu như ông thích thì sau này ngày nào cháu cũng dậy sớm làm bữa sáng cho ông."
Ông cụ nắm lấy bàn tay cô vỗ nhẹ lên đó, vui vẻ bảo, "Thỉnh thoảng cháu làm một lần thì đã là bất ngờ lớn dành cho ông rồi, ngày nào cháu cũng làm thì ông ngoại sẽ xót đấy. Noãn Noãn nhà chúng ta là công chúa mà, phải để người khác chăm sóc chứ."
Đậu Nhã Quyên ganh tỵ nói, "Ba à, ba thiên vị quá, ba chỉ xót cho cháu gái ngoại thôi, không xót cho người con dâu này à?"
Ông cụ bật cười sang sảng, ông mỉm cười nói với An Noãn, "Bác dâu cả của cháu đang ganh tỵ với cháu kìa."
"Đâu chỉ có chị dâu đâu, bọn con cũng ganh tỵ nữa là." Hai bác dâu kia cùng đồng thanh lên tiếng.