webnovel

Chương 301: Mẹ ruột của Tảo Tảo xuất hiện (3)

Editor: Nguyetmai

Tiếng cười nói vui vẻ trên bàn ăn, đây hẳn là cảm giác của gia đình, từ trước đến giờ An Noãn chưa từng cảm nhận được cảm giác hạnh phúc và ấm áp của cả một gia đình lớn như thế này.

Ăn xong bữa sáng An Noãn đi tản bộ cùng ông cụ, gần đây có An Noãn đi cùng, ông cụ kiên trì tập thể dục buổi sáng, buổi tối rèn luyện thân thể, theo như lời ông nói thì xương cốt trên người ông đã cứng chắc hơn nhiều rồi.

Thấy sắc mặt ông cụ rất tốt, trong lòng An Noãn cũng vui mừng.

"Con bé này, thật ra sắc mặt của ông tốt không phải là vì rèn luyện mà là do tâm trạng, tâm trạng tốt thì sắc mặt sẽ tốt thôi."

Khéo miệng An Noãn giương lên, cố tình nói, "Gần đây ông có chuyện gì vui sao?"

Ông cụ không hề nhận ra mưu kế của An Noãn, ông nắm thật chặt tay cô, cảm xúc dâng trào nói với cô, "Cháu có thể ở bên cạnh ông chính là chuyện vui nhất của ông bây giờ. Mẹ cháu đã đi rồi, đây là hối tiếc lớn nhất cả đời này của ông. Cũng may mẹ cháu để cháu lại cho ông, trong những năm ông còn sống còn có thể có cháu ở bên cạnh là ông đã thấy đủ lắm rồi."

Trên đường trở về nhà họ Thẩm, An Noãn bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại lạ, cô do dự ấn vào nút trả lời.

Một giọng nói phụ nữ dễ nghe truyền qua điện thoại, "Xin hỏi, có phải là cô An không?"

"Đúng vậy, xin hỏi cô là?"

"Tôi là mẹ ruột của Tảo Tảo."

Tim An Noãn đập thịch một tiếng, trước mắt ngay lập tức hiện lên hình ảnh của nhiều năm về trước, người phụ nữ này khóc lóc quằn quại trên giường bệnh.

"Cô An, tôi biết bây giờ cô đang ở Bắc Kinh, tôi cũng đang ở đó, tôi muốn gặp cô, không biết cô có thể dành ra một chút thời gian không?"

Cô ta hẹn An Noãn ở một tiệm cà phê trung tâm thương mại ở lầu một của Mạc thị. Mỗi lần đi đến tiệm cà phê này An Noãn đều có cảm giác như đã quen thuộc từ rất lâu rồi, trong lòng cô luôn tràn đầy cảm xúc.

Người phụ nữ đã ngồi đợi ở đó, nhìn thấy An Noãn cô ta đứng dậy, nhiệt tình vẫy tay về phía cô.

So với sắc mặt trắng bệch phờ phạc, nhếch nhác không chịu được trên giường bệnh vào bốn năm trước, vào lúc này, người phụ nữ trước mặt An Noãn lại xinh đẹp động lòng người, khí chất thanh lịch tao nhã. Người phụ nữ này dường như đã thay da đổi thịt, hoặc là cô vốn dĩ đã xinh đẹp như vậy rồi. Làn da trắng nõn không tì vết, kiểu trang điểm nhã nhặn, để lộ một chút phấn hồng, đôi mắt to trong suốt đen lay láy mà sáng rực, đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng, tươi đẹp mà ướt át. Khóe miệng cô ta ẩn chứa một nụ cười nhẹ nhàng, bên gò má có hai lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện. Mái tóc đen dài buông xõa xuống tận hông, chiếc đầm trắng giản dị làm nổi bật vóc dáng xinh đẹp. Cô ta giống như một thiên sứ đi lạc xuống trần gian, thanh khiết làm người ta hít thở không thông.

An Noãn gần như có thể nhìn ra bóng dáng của Tảo Tảo trên gương mặt cô ta, cô vẫn luôn cảm thấy Tảo Tảo giống lão Lâm, hóa ra thằng bé càng giống với mẹ ruột hơn. An Noãn nhất thời cảm thấy không hít thở được, có cảm giác muốn trốn chạy.

Bờ môi mỏng của cô gái khẽ mở, giọng nói vô cùng êm dịu, "Cô An, cảm ơn cô đã dành thời gian đến gặp tôi, cô muốn uống gì?"

An Noãn gọi phục vụ cho cô một ly Cappuccino, cô cầm chặt ly cà phê trong tay nhưng lại không cảm nhận được một chút độ ấm nào.

"Cô An, có lẽ hôm nay tôi đến tìm cô có hơi đường đột. Tôi tự giới thiệu trước, tôi là mẹ ruột của Tảo Tảo, Tô Nhiên, tôi cũng là người Trung Quốc giống cô, quê tôi ở Giang Nam."

An Noãn cúi thấp đầu, nhịn không được nói, "Vừa nhìn đã biết cô là mẹ ruột của Tảo Tảo, dáng dấp Tảo Tảo rất giống cô."

Người phụ nữ mím khóe môi, giọng điệu bùi ngùi, "Đúng vậy, dáng dấp nó rất giống tôi, nhưng mà tôi lại mong nó giống ba nó hơn. Nói thật thì từ khi sinh ra Tảo Tảo đến nay, tôi chỉ gặp nó có hai lần. Lần thứ nhất là lúc cả nhà ba người các cô cùng đi dạo phố, tôi trốn ở một nơi cách xa đó nhìn mọi người, tôi có thể thấy được cô rất thương yêu Tảo Tảo, tôi thật sự rất mừng vì Tảo Tảo có người yêu thương thằng bé. Hôm đó Aaron cũng thấy tôi, sau đó anh ta vô cùng nghiêm túc cảnh cáo tôi, đừng có mơ tưởng đến gần Tảo Tảo. Từ trước đến giờ tôi không hề mơ tưởng Tảo Tảo có thể nhận ra tôi, có thể trở lại bên cạnh tôi, tôi chỉ muốn thỉnh thoảng có thể thấy được nó, biết được nó sống rất tốt là được rồi."

Người phụ nữ nói xong bắt đầu nghẹn ngào, cô ta cúi thấp đầu một lúc lâu mới tiếp tục mở miệng, "Lần thứ hai gặp mặt là do bà của Tảo Tảo sắp xếp, bà ấy là một người đàn bà tốt đẹp, hiền lành, bà ấy giấu Aaron cho tôi lén gặp Tảo Tảo. Tuy rằng lúc Tảo Tảo gặp tôi, nó gọi tôi là cô, nhưng mà chỉ thế thôi tôi cũng đã rất mãn nguyện rồi, lần đầu tiên tôi ở gần nó đến vậy, được ngắm nhìn gương mặt nó thật tỉ mỉ. Trước mặt nó tôi không kiềm chế được mà rơi nước mắt, Tảo Tảo còn hỏi tôi 'Cô ơi, sao cô khóc?' nữa, đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, cô An tất cả đều nhờ cô dạy dỗ tốt, tôi thật sự rất cảm kích."

"Cô Tô, không biết hôm nay cô tìm tôi có việc gì không?" An Noãn cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói thoáng run rẩy đã hoàn toàn bán đứng cô.

"Tôi muốn nói cho cô biết, một năm đó, tôi và Aaron thật sự đã xảy ra chuyện gì, tôi không muốn vì sự tồn tại của tôi mà trong lòng cô An có bất cứ vướng mắc gì."

Cô ta nhấp một ngụm cà phê, dường như là để tự lấy can đảm cho mình.

"Từ nhỏ tôi đã sống trong một gia đình hạnh phúc, ấm áp, ba tôi là một bác sĩ, mẹ tôi là giáo sư, tuy không phải là gia đình giàu có nhưng mà cuộc sống mỗi ngày đều rất tuyệt vời. Vào cái năm tôi mười tám tuổi đó, cuộc đời tôi đã có một bước chuyển lớn. Hôm đó, khi ba tôi trở về sau ca trực đêm, ông bị một cô gái say rượu đâm chết. Thế lực nhà cô gái đó vô cùng lớn mạnh, bọn họ muốn đưa cho nhà tôi một số tiền để ém nhẹm mọi chuyện. Nhưng mà người mất đi là ba tôi, là một mạng người mà, mẹ tôi nói gì cũng không chấp nhận tiền của bọn họ, từng bước chuẩn bị kiện bọn họ. Sau đó không chỉ không kiện được mà mẹ tôi lại bị bọn họ đánh cho bại liệt, họ thậm chí còn ra tay với tôi. Sau lưng họ có rất nhiều kẻ nắm quyền lực muốn ép chết mẹ tôi, họ là những người luôn có thể thấy mặt trong những cuộc họp của Chính phủ. Nếu như mẹ tôi còn tiếp tục cố tình gây ầm ĩ, bọn họ sẽ không khách sáo với tôi. Vì để bọn họ không làm hại đến tôi, mẹ tôi từ chức, bán hết nhà và xe rồi đưa tôi đến nước Anh."

Nói đến đây, cô gái này đã không kiềm chế được mà nức nở thành tiếng, bờ vai cô run rẩy từng cái vì nấc lên, vô cùng đáng thương.

"Sau khi đến nước Anh, tiền chữa trị cho mẹ tôi dường như đã tốn hết tất cả số tiền trong nhà, ngay cả tiền mua sách, học phí, phí sinh hoạt đều là do tôi đi làm thuê kiếm được trang trải. Thế nhưng ông trời vẫn hết lần này đến lần khác không tha cho hai mẹ con tôi, mẹ tôi kiểm tra bị mắc bệnh suy thận, cần phải thay thận gấp, nếu bị chậm trễ thời gian điều trị tốt nhất thì rất có khả năng không giữ được mạng sống. Bà ấy là người thân duy nhất tôi có trên đời này, tôi không thể để cho bà ấy gặp phải chuyện gì. Sau đó thông qua đủ mọi quan hệ, tôi quen biết được một vị quản lý cấp cao của JM, một ông già sáu mươi tuổi, ông ta đồng ý bao dưỡng tôi và cho tôi một số tiền. Nhưng không biết vì sao, sau đó ông ta đổi ý định, để tôi đi lôi kéo nhà thiết kế hàng đầu của JM. Tôi cũng học ngành kiến trúc, vẫn luôn vô cùng sùng bái Aaron. Ông ta sắp xếp cho tôi vị trí làm một vũ nữ ở quán bar, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm, tôi đã dùng rất nhiều cách cũng không thể hấp dẫn được Aaron, ngược lại còn bị anh ấy chán ghét, mỗi lần nhìn thấy tôi anh ấy đều chau mày. Sau đó việc trị liệu của mẹ tôi không thể trì hoãn được nữa, ông già đó đã bảo tôi bỏ thuốc Aaron, dụ anh ấy lên giường. Tôi thật sự đã từng do dự nhưng cuối cùng vẫn làm như vậy."

Ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ cố gắng lau nước mắt, đôi mắt đen láy bị một tầng hơi nước che đậy. Cô ta vẫn cố gắng cười một chút rồi tiếp tục nói, "Lần đó với Aaron là lần đầu tiên của tôi, chỉ có điều Aaron chắc chắn sẽ không tin tôi. Sau đêm hôm đó, mẹ tôi phát hiện ra tất cả những việc mà tôi đã làm, bà vô cùng đau khổ nói với tôi nếu như tôi lấy số tiền dơ bẩn đó để chữa trị cho bà thì bà thà chết cho xong. Để mặc việc bà ấy đau lòng, tôi đưa bà trở về Trung Quốc, về lại quê hương của chúng tôi. Không lâu sau, tôi phát hiện mình đã có thai, mẹ tôi bảo tôi bỏ đứa bé, nhưng tôi không nỡ. Có lẽ chính vì như vậy mà tôi vẫn làm tổn thương đến trái tim bà. Sau ba tháng yên bình sống ở quê nhà, mẹ tôi đã ra đi mãi mãi."

Next chapter